Chung quanh toàn là sa mạc, bầu trời có màu đỏ tía như hoa oải hương, Khương Khả trừng mắt, nhìn chằm chằm thanh niên mặc quân phục phía đối diện.
Trên mặt Trạch Duy Á không có nhiều thay đổi, nhưng làm Khương Khả cảm thấy chột dạ.
Có lẽ là thấy Khương Khả im lặng quá lâu, cuối cùng Trạch Duy Á khẽ thở dài: "Tôi nhớ trên tay em có một công cụ có thể bỏ qua Internet và liên lạc với thế giới bên ngoài.
Em có thể liên lạc với Hàn Nghiêu giúp tôi được không?"
“Được.” Khương Khả không dám do dự, vội vàng gật đầu.
Hải Vực Hỗn Loạn luôn cách ly với thế giới bên ngoài, đương nhiên sẽ không có mạng internet của con người, thật ra Khương Khả cũng không chắc hệ thống này có thể kết nối với thế giới bên ngoài hay không.
May mắn thay, chức năng trò chuyện của hệ thống quả thực rất mạnh mẽ, yêu cầu liên lạc nhanh chóng được gửi đến Hàn Nghiêu.
Hàn Nghiêu vừa nhận máy liền vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nhìn thấy người bên cạnh Khương Khả là ai, hắn suýt chút nữa đã nhảy lên màn hình.
"Trời ạ, Nguyên soái, tôi vừa nghe thị vệ nói ngài đột nhiên biến mất, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện." Hàn Nghiêu vừa may vừa sợ, "Vậy bây giờ ngài đang ở đâu? Có cần tôi kêu người đến đón ngài không?."
"Không cần," Trạch Duy Á nói, nhìn lên màu sắc của bầu trời, "Nếu đoán không sai, hiện tại chúng tôi đang ở một nơi nào đó trong Hải Vực Hỗn Loạn."
Hải Vực Hỗn Loạn.
Hàn Nghiêu hít một hơi, Hải Vực Hỗn Loạn là nơi mà Á Trùng Tộc sinh sống, nó nằm trong biên giới thiên hà và vị trí của nó không cố định, nếu không có thiết bị truyền dẫn đặc biệt thì hầu như rất khó cho người ngoài vào đó.
Sau một cú sốc ngắn, Hàn Nghiêu nhớ tới một chuyện.
"Cái kia, Nguyên Soái, ngài có chắc hiện tại ngài đang ở Hải Vực Hỗn Loạn, nhưng tôi nhớ không lầm, không phải con người không được phép tiến vào trong Hải Vực Hỗn Loạn sao?"
Tất nhiên, còn một vấn đề nữa, Hải Vực Hỗn Loạn cách Thủ đô tinh mấy cái tinh hệ, có cưỡi tàu vũ trụ hay phi thuyền cũng không thể đến nhanh như vậy.
“Là Tiên Tri của Á Trùng Tộc gửi chúng tôi đến,” Trạch Duy Á nói, “Nhưng nói chuyện này sau đi, chúng tôi còn có chuyện phải làm, cho nên không thể về Thủ đô tinh ngay được.”
“A?” Nghe được câu trả lời của Nguyên Soái, Hàn Nghiêu không khỏi vò đầu bứt tóc, “Không được, đó là địa bàn của người Á Trùng Tộc, cho dù chĩnh ta và người Á Trùng Tộc không có nhiều thù địch, nhưng cũng không thể...."
“Dự đoán trước đây của anh là đúng,” Trạch Duy Á nói thẳng trước khi Hàn Nghiêu nói xong, “Ai đó đang cố gắng tạo ra mẫu tinh thứ hai, và có khả năng sẽ thành công.”
Mẫu tinh thứ hai của Trùng Tộc sắp thành công.
Hàn Nghiêu nhìn chằm chằm, suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm.
"Vì vậy, đây là lý do tại sao Nhà tiên tri của Á Trùng Tộc cử chúng tôi đến đây." Bất quá anh không cần lo lắng, tuy người Á Trùng Tộc có dị năng đặc biệt, nhưng trình độ khoa học lại hữu hạn, tổng thể mà nói thì vũ lực không cao, trên người tôi còn có cơ giáp, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
"
Hàn Nghiêu: "..." Như vậy cũng không thể hoàn toàn yên tâm.
Nhưng thôi quên đi.
Lấy tính tình của Nguyên Soái, một khi đã hạ quyết tâm thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Hàn Nghiêu im lặng một hồi, cuối cùng thở dài: “Được rồi, tôi biết rồi, Nguyên soái cẩn thận một chút, sau này làm xong chuyện ở Thủ đô tinh, tôi sẽ tìm cách đưa người tới tìm ngài.
"
…
Sau khi tắt liên lạc video với Hàn Nghiêu, Khương Khả rốt cuộc không nhịn được nghiêng người trước mặt Trạch Duy Á: "Vậy Tiên sư của Á Trùng Tộc thật sự phái anh tới đây?"
"Ừ," Trạch Duy Á tức giận xoa đầu, "Như thế nào, nếu ông ta không đưa tôi tới, thì em định tự mình giải quyết mẫu tinh thứ hai của Trùng Tộc đúng không?"
Khương Khả: "..." Xác thực có tính toán như vậy.
Nhưng trước khi anh tức giận, Khương Khả đã nghiêng người ôm lấy anh, thấp giọng nói lời cảm ơn.
Phải nói, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Trạch Duy Á ở tại một thế giới xa lạ, cảm giác lớn nhất của Khương Khả chính là vui sướng và an tâm.
"Không có lần sau," Trạch Duy Á vươn tay vỗ vỗ bờ vai cậu, "Nếu lần sau còn dám chạy ra ngoài mạo hiểm, đừng trách tôi không khách khí."
Bởi vì không có dùng nước hoa, cho bên trên người Trạch Duy Á chỉ có mùi dầu gội thoang thoảng.
“Được rồi.” Khương Khả buồn bã gật đầu.
Giải quyết chuyện có khả năng Trạch Duy Á sẽ tức giận, Khương Khả lập tức lấy lại tinh thần, cậu cũng không có né tránh anh, trực tiếp lấy ra bảng hệ thống, chuẩn bị kiểm tra xem hiện tại đang ở đâu.
Mặc dù không nhìn thấy bảng hệ thống, nhưng nhìn động tác của Khương Khả, Trạch Duy Á có thể đoán được cậu đang làm gì.
“Trước kiểm tra mấy cái nhiệm vụ đi, xem xem mấy cái đó có hoàn thành không.” Trạch Duy Á nói.
Khương Khả đang xem bản đồ, kinh ngạc ngẩng đầu: "Làm sao anh biết nhiệm vụ do hệ thống cấp?"
“Đoán,” Trạch Duy Á bình tĩnh nói, “Lúc trước tôi thấy em tự nhiên chạy đi tham gia sự kiện, rồi lại đi cứu linh sủng, thỉnh thoảng lại tham gia trận đấu linh tinh….
Vì vậy, tôi đoán, có thứ gì đó trên người em thường xuyên đưa ra nhiệm vụ, sau khi hoàn thành sẽ đưa phần thưởng cho em.
"
Khương Khả: "Còn đoán được gì nữa."
Trạch Duy Á suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi đoán chiếc cơ giáp mà em đưa có lẽ cũng là một phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ."
Khương Khả: "..." Quá chính xác.
Do anh đã đoán được, nên Khương Khả cũng không giấu diếm nữa, liền đơn giản nói một chút về hệ thống.
Trên thực tế, cho dù là Trạch Duy Á không đoán, Khương Khả cũng muốn nói cho đối phương nghe về hệ thống, dù sao tuy rằng cậu ỷ vào hệ thống, nhưng cũng không phải không có phòng bị, hơn nữa rất có thể hệ thống