Tiết đạp thanh, phong cảnh ngoài thành rất đẹp, người đến đây dạo chơi nhiều nhất là thanh niên thiếu nữ đương tuổi thanh xuân phơi phới. Ánh nắng bên hồ, gió thổi nhè nhẹ, hương hoa thoang thoảng, tiếng cười lanh lảnh, tất cả tạo thành một khung cảnh tươi đẹp.
Trong mắt người khác, những thanh thiếu nữ này đều quá sôi động, chỉ là ai lại chưa từng trải qua thời niên thiếu điên cuồng chứ, huống hồ đang là tiết đạp thanh, nên đương nhiên cũng sẽ không ai so đo. Chẳng qua, cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tô Ngọc Tuyết, cô lại cảm thấy họ quả là những người quá nghiêm túc rồi, đương nhiên là so với thế giới của cô mà nói.
Mà có tốt cũng sẽ có thứ không tốt, một đám thanh niên lêu lỏng đi cùng nhau, nhìn thấy các nữ tử tới lui chỉ chỉ trỏ trỏ bình phẩm này nọ, tùy ý cười đùa như thế thật khiến người ta cảm thấy không vui. Ba vị cô nương Vương gia lúc này liền có chút hối hận, sớm biết đã học theo Tuyết biểu muội/ biểu tỷ mang mũ che rồi, tránh khỏi những kẻ lêu lỏng này phá hư tâm tình.
Hồng Lăng đương nhiên là nhìn ra vẻ mặt của ba vị cô nương Vương gia, nàng nhỏ giọng xin Tô Ngọc Tuyết một tiếng, liền đem những mũ che làm dư ra.
“Vẫn là Tuyết biểu tỷ tỉ mỉ.” Tam cô nương Vương gia hớn hở đội mũ, “Vẫn nhớ chuẩn bị phần bọn ta.”
Tô Ngọc Tuyết cười, “Ta chỉ là nghĩ có lẽ mọi người cũng cảm thấy phấn hoa phiền phức, cho nên chuẩn bị trước mà thôi, nếu dùng được là tốt nhất rồi.”
Cô không hề nhắc đến những kẻ lêu lỏng kia, khiến ba tỷ muội Vương gia đối với cô càng thêm phần thiện cảm. Tuy cô là con gái thương gia nhưng so với đám quý nữ mắt cao hơn đầu, không xem ai ra gì trong kinh thành kia còn tốt hơn nhiều. Ít nhất, khiến người tiếp xúc cảm thấy thoải mái, cũng không có lời nói, hành động nào khiến họ cảm thấy không tự nhiên.
Bốn cô nương xinh đẹp nhất bên hồ đều đội mũ che khiến đám lêu lỏng kia liền cảm thấy không vui.
“Đáng tiếc, đáng tiếc, dung nhan xinh đẹp thế này sao lại phải che đi chứ.”
“Không che chẳng lẽ để ngươi đến ngắm à?”
“Lý huynh nói thế này không đúng rồi, rõ ràng ngươi vừa rồi cũng nhìn đến rất thích chí mà.”
“Ta thích nhìn, chỉ là người ta không muốn, vẫn không thể tiến lên gỡ mũ che của người ta xuống. Nói ra thì, một trong bốn cô nương kia, hình như là đại cô nương Tô gia.” Danh tiếng của đại cô nương Tô gia, trong thành họ không ai không biết, không bàn đến gia cảnh giàu có cùng cực, chỉ là dung mạo của cô cũng đủ khiến mọi người chạy theo như vịt.
Chỉ là, chưa từng có ai có thể được Tô gia nhìn trúng mà thôi.
Người này chỉ là tùy miệng nói thế, nhưng lại có người xem là thật. Nếu như thật sự có thể khích một kẻ đến gỡ mũ che của các cô nương kia xuống, đặc biệt là A Bảo, dù là nhìn một cái thôi, thế cũng đủ rồi. Nghĩ như vậy, hắn ta liền hô to với một người trong nhóm, “Tử Sở huynh, kia không phải là đại cô nương Tô gia mà ngươi trước đây từng đến cầu hôn sao? Sao không qua đó nói chuyện đi? Tuy rằng ngươi đã bị từ chối rồi, nhưng cũng có ba phần mặt mũi đúng không.”
Kẻ này biết Tôn Tử Sở không rõ sự đời, nói như thế chỉ là vì khích hắn mà thôi. Dù sao chỉ là cử động mồm mép, lại không phí gì.
Tôn Tử Sở nhìn người có dáng người thướt tha nhất trong bốn cô nương kia, sau đó nói: “Ta đến cầu hôn, chỉ là nhà nàng đã từ chối rồi. Huống huồng nàng cũng chưa chắc xinh đẹp như thiên tiên, cần gì lần nữa tự chuốc nhục vào người chứ.”
“Ồ, thế thì tiếc quá.” Hắn ta thấy mình không thể thuyết phục Tôn Tử Sở, cũng đành lặng thinh.
Nhưng Tôn Tử Sở vẫn nhìn về hướng Tô Ngọc Tuyết. Gã nghĩ, chỉ nhìn dáng người thướt tha như thế cũng có thể tưởng tượng được dung mạo của cô, dù không phải là thiên tiên thì cũng không kém bao nhiêu. Gã vừa nói những lời kia chẳng qua là muốn vớt vát chút mặt mũi của mình mà thôi, gã thật sự rất muốn tiến lên trò chuyện với cô.
Tôn Tử Sở lại nhìn tay mình, ngón tay thứ sau kia đã bị mình chặt đứt rồi. Thế đại cô nương Tô gia không phải đang nợ mình ư? Dù sao đi nữa ngón tay của gã cũng vì cô mới chặt đứt, nên cô hẵng nên gả cho mình mới
đúng.
Càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, nghĩ đến sau này mình sẽ có một mỹ nhân thiên tiên, Tôn Tử Sở càng nghĩ càng mê.
Người vừa nãy nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Tử Sở, nghĩ đến gã thật sự động lòng rồi. Cho nên hắn ta tiến lên vỗ vai gã, “Tử Sở huynh, ngươi thật sự không tiến lên bắt chuyện? Nghe nói đại cô nương trước đây cũng không phải hoàn toàn cự tuyệt cầu hôn của ngươi, nói không chừng, ngươi có thể ôm được người đẹp về nhà đấy.”
Hắn ta nói thế nhưng trong lòng lại không nghĩ như thế. Có thể nhìn thấy dung mạo của đại cô nương Tô gia, lại có thể nhìn thấy Tôn Tử Sở xấu mặt, thế thì càng tốt.
Tôn Tử Sở vốn có tính si, liền bị thuyết phục. “Lời Lưu huynh nói có lý lắm, tiến lên chào hỏi cũng tốt.” Nói rồi gã sửa sang áo quần, bước lên trước.
Đám người lêu lỏng nhìn thấy dáng vẻ này của Tôn Tử Sở, liền rất vui, bất kể kết quả thế nào có kịch vui để xem là được. Bọn họ theo sau Tôn Tử Sở, dần dần vây quanh bọn người Tô Ngọc Tuyết.
Chỉ là, bọn họ còn chưa đến gần, liền bị gia đinh ngăn lại. Giữa gia đinh cùng mấy người Tô Ngọc Tuyết còn có nha hoàn, đừng nói đến gần, ngay cả thân hình các nàng thế nào cũng không nhìn rõ. Phần lớn gia đinh hôm nay đều là người của Vương gia, họ trước giờ đều quy củ nghiêm túc, tuyệt đối không để cho đám người lêu lỏng này đến gần tiểu thư nhà mình.
Sắc mặt Vương Lăng Minh lạnh đi, trực tiếp bước lên trước, các gia đinh đều nhường đường cho hắn. Hắn đứng trước mặt bọn Tôn Tử Sở, “Các vị có chuyện gì?” Không chỉ thần sắc hắn lạnh lẽo mà đến cả giọng nói cũng lạnh băng, khiến người đứng trước mặt hắn đều cảm thấy bản thân như đang đứng trong ngày đông rét.
Những kẻ lêu lỏng này, kẻ thì cậy vào gia thế, kẻ thì cậy vào mình có vài phần tài hoa, tuy thường ngày dương dương tự đắc, nhưng lúc đối diện với Vương Lăng Minh, toàn bộ đều không nhịn được rụt người lùi lại. Tuy không biết tại sao nhưng vẫn cảm thấy vị huynh đài này dường như có chút dọa người.
Tôn Tử Sở thật ra cũng có vài phần sợ hãi, nhưng tính si của gã khiến gã không lùi lại, mà còn tiến lên. “Tại hạ chỉ muốn trò chuyện với Tô đại cô nương mà thôi, dù sao đi nữa bọn ta cũng có quen nhau.”
“...” Tô Ngọc Tuyết suýt chút không nhịn được ý giận trong lòng mà mở miệng mắng người, có quen biết quỷ gì thế, trước mặt mọi người muốn hủy đi danh tiếng của A Bảo? [Ha ha, Tiểu Ác, chị có thể đánh người không?]
[Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tùy ý cô.] Hệ thống cảm thấy không sao cả, cô nàng đối với tình cảm giữa người với người vẫn không phải rất thấu hiểu, cũng không cảm thấy Tô Ngọc Tuyết đánh người là không đúng. Dù sao, Tôn Tử Sở trông hình như khá thiếu ăn đánh.
“Ha.” Vương Lăng Minh cười lạnh, “Có quen nhau? Ngươi chẳng qua là kẻ không biết thân biết phận đến Tô gia cầu hôn bị từ chối mà thôi, có quen biết? Có thù thì có.”
“Ngươi...” Tôn Tử Sở không cam lòng, gã lập tức hô to với Tô Ngọc Tuyết, “Tô đại cô nương, nàng không phải nói chỉ cần ta chặt đứt ngón tay thứ sáu đi, còn bỏ đi tính si, nàng sẽ gả cho ta sao?”
Ôi đệch ôi đệch ôi đệch! Tôi thật sự muốn đánh người rồi! Tô Ngọc Tuyết thật suýt nữa không kiềm được bạo phát, không chỉ vì lời Tôn Tử Sở, mà là vì mình phát hiện bản thân tự nhiên muốn lên tiếng đồng ý. Đây không phải là ý nguyện của cô mà là vì ý nguyện của thế giới này. Chẳng trách A Bảo trước đây sẽ nói những lời kia, đều là bị khống chế cả, nếu không một đại tiểu thư muốn ngón tay người ta làm gì chứ, để gặm à?
Ha ha, cho dù Tôn Tử Sở là nam chính, thì há gì tôi phải làm nữ chính chứ, không làm!