Dương Tiễn gắt gao ôm eo của người trong lòng, nhìn da thịt phấn hồng thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra bên ngoài, cảm xúc liền dâng trào. Hắn cúi đầu, để lại một vết đỏ lên bờ vai trần của Tô Ngọc Tuyết, trong lòng ngập tràn thõa mãn.
Hai tay Tô Ngọc Tuyết giữ chặt lấy vai hắn, như thế mới có thể đảm bảo mình sẽ không vì trong lúc chìm đắm mà ngã xuống.
Sau khi trải qua rất lâu rất lâu, Tô Ngọc Tuyết cuối cùng cũng có thể thưởng thức được mùi vị thức ăn, lòng thầm rơi lệ. Cô bây giờ mới kịp phản ứng lại, mình lại bị Dương Tiễn lừa rồi! Dám dâng thịt đến miệng hắn, còn không bị hắn ăn sạch sành sanh sao?
Hic! Quá đáng lắm rồi, sau này cô sẽ không tin gã xấu xa này nữa đâu! Tô Ngọc Tuyết hung hăng cắn đũa, trong lòng hạ quyết tâm.
Chỉ là, muốn cùng Nhị Lang Chân Quân mưu trí vô song đấu trí? Hừm, sức chiến đấu của Tô Ngọc Tuyết lập tức xìu xuống, bất kể là phương diện nào đi nữa, cô cũng không bằng.
[Tít, túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, điểm thiện ác cùng công đức trong thế giới tây du đang trong quá trình tính toán, xin túc chủ chờ đợi.]
Tô Ngọc Tuyết từ trên giường ngồi dậy, nghe thấy giọng nói quen thuộc bên tai, hận đến nghiến răng. Cô ngồi xếp bằng trên giường, đợi Tiểu Ác nói tiếp. Hây da, lại dám giấu cô, tuyệt đối phải phê bình nghiêm khắc mới được!
[Tít, đã tính xong, chúc mừng túc chủ nhận được năm năm tuổi thọ, vô số công đức, mong tiếp tục cố gắng.]
“Công đức, sao lại nhiều như thế?” Tô Ngọc Tuyết còn chưa kịp tính sổ với Tiểu Ác lại bị công đức mình kiếm được làm cho ngây người. “Nhiều quá!” Dù trong không gian não bộ, nhưng công đức nhiều như thế, khiến cô cảm thấy thật sự có thể lấp lánh chói mắt.
Tô Ngọc Tuyết cảm thấy, thế giới này đẹp nhất chính là màu vàng. Hu hu hu, đây là do cô cố gắng mà kiếm về đấy.
[Đương nhiên rồi, người cô giúp là Hồng Vân. Là đám mây đầu tiên giữa đất trời, cũng là người tốt bụng Hồng Vân, người hào phóng khẳng khái, cho công đức quả là rất nhiều.] Hệ thống cũng rất vui vẻ, công đức nhiều cũng đồng nghĩa với việc lợi ích của cô nàng cũng sẽ không ít. Tuy nói cô là nhờ vào điểm thiện ác để nâng cấp, nhưng công đức cũng rất quan trọng.
Nghĩ đến sau này mình có thể dựa vào túc chủ để lên top, hệ thống mừng rỡ không thôi, thật là sắp cười đến không khép miệng được. Sau đó, hệ thống đang đắc ý quên mình liền bị Tô Ngọc Tuyết ở trong không gian não bộ bắt được.
“Ha ha, bắt được em rồi!” Hai tay Tô Ngọc Tuyết hung hăng nhéo lấy mỡ trên mặt hệ thống, vẻ mặt dữ tợn.
!!! Hệ thống không ngờ mình trốn lâu như vậy, lại vẫn bị cô bắt được. [Cô, cô muốn làm gì?]
“Làm gì sao? Đương nhiên là muốn tính sổ rồi!” Tô Ngọc Tuyết hung hăng trừng hệ thống, “Nói, tại sao lại giúp Dương Tiễn giấu chị hả?”
Hệ thống khóc không ra nước mắt, [Không phải tôi giúp hắn giấu cô, mà là tôi không có cách nào thông báo cho cô biết. Nhị Lang Chân Quân là người mà tôi không chọc nổi, nếu tôi lộ tin, thật sự sẽ thảm rồi.] Cô có thể nhìn thấy rõ, chuyện giữa Nhị Lang Chân Quân cùng túc chủ chỉ là tình thú nho nhỏ giữa bọn họ, mình nếu tham dự vào, ai biết sẽ thế nào chứ.
Lại nói, nếu cô dám để lộ, sẽ bị Nhị Lang Chân Quân phát hiện, cô sao dám chứ. Cho nên, chỉ đành có lỗi với túc chủ thôi.
“Tiểu Ác.” Tô Ngọc Tuyết tiếp tục nhéo gương mặt béo của hệ thống, “Em dám đối mặt với chị hả?”
[Tôi tôi tôi, tôi không phải đã cho cô một túi quà lớn để đền tội rồi sao?] Hệ thống uất ức, [Cô đừng giận nữa mà.]
“Túi quà lớn bồi tội?” Tô Ngọc Tuyết nghi hoặc, “Khi nào, là thứ gì vậy, sao chị không thấy?”
[Cái đó...] Hệ thống nhân lúc này thoát khỏi tay Tô Ngọc Tuyết, [Nhị Lang Chân Quân chính là túi quà lớn.] Nói xong, cô nàng lập tức cắt đứt liên lạc.
“Hửm???” Tô Ngọc Tuyết mờ mịt, đùa gì vậy? “Tiểu Ác, em ra đây giải thích rõ ràng cho chị!”
[Xin chào, hệ thống của bạn hiện không online, có chuyện gấp xin liên hệ đường dây nóng, số đường dây nóng 514514514.]
“...” Tô Ngọc Tuyết nghiến răng nghiến lợi, “Hay lắm, Tiểu Ác, em nếu dám xuất hiện thì em thảm chắc rồi!” Cô không tin, hệ thống này có thể mãi không xuất hiện? Ha ha, cô còn phải đi làm nhiệm vụ đấy, sao có thể không xuất hiện được chứ!
Đến lúc đó, có thù báo thù, có oán báo oán!
Gì mà túi quà lớn chứ, cô mới không...Tô Ngọc Tuyết bỗng nghĩ đến cảnh tượng họ quấn quýt lấy nhau, gương mặt lập tức đỏ lên. Ây da, tức chế mà, đều tại hệ thống xấu xa kia, nếu không phải cô nàng nói ra những lời này, mình cũng sẽ không nghĩ đến.
Đáng ghét!
Tô Ngọc Tuyết đầu chứa toàn thứ nhảm nhí, quả quyết đem họa trên người mình đổ cho hệ thống. Dù sao đi nữa, hệ thống gánh họa mới là hệ thống tốt!
Vì hệ thống làm ra một màn này, Tô Ngọc Tuyết cũng không cần hệ thống đưa vào thế giới nhiệm vụ. Nhiệm vụ còn chưa đến tay liền trốn đi mất rồi! Tô Ngọc Tuyết thở phì phò quyết định, cô bắt đầu muốn làm một người tự do tự tài, không muốn làm túc chủ siêng năng nữa.
Hệ thống xấu như thế, làm túc chủ chăm chỉ gì chứ! Không làm! Chỉ là...Tô Ngọc Tuyết nhìn cảnh vật ngoài ô cửa vẫn đang phủ một màu đen, liền nằm xuống. Thân là một kẻ tự do tự tại, thế thì không thể chăm chỉ được. Thời gian tươi đẹp thế này, đương nhiên là dùng để ngủ rồi.
Chỉ là, Tô Ngọc Tuyết vừa chìm vào giấc mơ, lại phát hiện ra mình hình như bị kéo đến nơi nào đó. Cách trang hoàng, bài trí thế này, không phải là Quán Giang Khẩu, phủ đệ của Dương Tiễn ư? Sao cô lại chạy đến đây rồi?
“Không từ mà biệt.” Dương Tiễn đột nhiên xuất hiện trong phòng, vòng tay ôm lấy eo Tô Ngọc Tuyết, thì thầm bên tai cô, “Gan nàng càng lúc càng lớn rồi.”
Tô Ngọc Tuyết rùng mình, hic, sao lại bị bắt về rồi. Tay cô theo bản năng đặt trên cánh tay hắn, “Không phải, ta là bị kéo ra, mới không phải không từ mà biệt đâu.”
Dương
Tiễn nghe thấy giọng điệu bất giác nũng nịu của Tô Ngọc Tuyết, khóe môi nhếch lên, “Thế nào, ta không nên trách nàng ư?”
“Đương nhiên,” Tô Ngọc Tuyết lập tức lý lẽ hùng hồn, “Vốn không phải là lỗi của ta, chàng đương nhiên không thể trách ta.”
“Thế nhưng.” Dương Tiễn cúi đầu, “Nàng biến mất, khiến ta rất buồn.”
“Hừm...” Tô Ngọc Tuyết chớp mắt, “Chuyện kia, thật sự không thể trách ta mà. Hay là, ta xin lỗi chàng nhé.”
“Cái này không cần, đền bù ta sẽ tự mình đòi về, nàng không cần xin lỗi.”
“!!!” Tô Ngọc Tuyết lập tức dùng pháp thuật Dương Tiễn dạy, biến mất khỏi Quán Giang Khẩu, trở về phòng mình. Đùa chắc, ai biết được đền bù mà hắn nói là gì chứ, cô không thể mãi ở trong Quán Giang Khẩu, cô là người làm việc lớn đấy.
Hơn nữa...Tô Ngọc Tuyết ngồi xếp bằng trên giường, cả mặt đỏ bừng. Sự giao hợp của linh hồn, thật sự có lúc càng khiến người ta không chịu nổi.
Dương Tiễn nhìn vòng ôm trống rỗng của mình, khẽ giọng cười. Dùng pháp thuật hắn dạy để trốn hắn, khá lắm. Biểu muội của ta, lần sau gặp mặt, ta sẽ lấy lại đền bù của mình. Tuy nhiên, có thể sẽ phạt gấp đôi.
Tô Ngọc Tuyết không biết thứ chờ mình là trừng phạt gấp đôi, cô còn đang vui vẻ vì mình trốn khỏi tay Dương Tiễn. Đó là Dương Tiễn đấy, có thể từ trong tay hắn chạy trốn, cô thật sự có thể ra ngoài khoe khoang được rồi. Đương nhiên, cô sẽ không làm như thế.
Trong tài khoản của Tô Ngọc Tuyết đã được chuyển vào một triệu, hẳn là Chu Mẫn chuyển qua. Cô vui mừng, ôi chao ôi chao, mới một ngày làm thiên sư mà đã kiếm được nhiều tiền như thế rồi! Nhiều tiền lớn tiền bé thế này, ôi vui!
Mọi người đều nói có tiền sẽ sinh hư, bất kể đàn ông hay phụ nữ, đương nhiên Tô Ngọc Tuyết cũng không ngoại lệ. Cô cầm tiền đi ra ngoài quẫy, làm một người lười biếng, tự do tự tại. Trước đây vì là người bệnh cái gì cũng không ăn được, cô bây giờ cái gì cũng ăn được, không thể sinh hư sao?
Tô Ngọc Tuyết sinh hư còn tắt chuông do động, Chu Mẫn tìm không được người suýt nữa đập đầu vào tường rồi. Sau khi cô ta điên cuồng gọi ba mươi mấy cuộc, cuối cùng cô cũng bắt máy rồi. “Alo, Tô đại sư.”
“Sao rồi?” Tô Ngọc Tuyết cắn một miếng mực nướng trong tay, lơ đãng nhận điện thoại. Ôi chao ôi chao, hai hôm nay vui quá, đã quên mất mình thật ra còn có khách hàng đang chờ mình. Khụ khụ, đắc tội, đắc tội rồi.
“Tô đại sư.” Thái độ của Chu Mẫn rất cung kính, không dám có nửa phần bất kính, “Tôi đã tìm ra người tính kế tôi, phù lục kia giúp giải quyết xong việc rồi.” Ngươi đương nhiên không chết, chỉ là chuyện mà ông ta làm, Chu Mẫn sẽ không tha.
Chẳng lẽ cho rằng là cậu mình, thì cô sẽ nể mặt tha cho ư? Không đâu. Chu Mẫn có thể đi đến vị trí của ngày hôm nay, đương nhiên không phải dựa vào tốt bụng mềm lòng.
“Giải quyết xong là được.” Tô Ngọc Tuyết đi đến trước mặt thùng rác, ném xiên que vào trong. “Chỉ là, bây giờ cô gọi cho tôi, còn chuyển nhiều tiền như thế, hẳn không phải vì nói chuyện này nhỉ.” Nếu chỉ là thông báo, căn bản không cần liên tục gọi điện như thế.
Chu Mẫn tuy biết Tô Ngọc Tuyết không nhìn thấy nhưng vẫn là lúng túng cười cười. “Đúng vậy, thật sự có chuyện muốn làm phiền Tô đại sư. Yên tâm, vị kia rất giàu, tuyệt đối sẽ không bạc đãi đại sư.”
Nếu nói đến thứ khác, Tô Ngọc Tuyết còn chưa chắc sẽ đi, vì bây giờ cô đang quẫy rất vui. Nhưng nói đến tiền, cô lập tức có hứng thú. Tuy nhiên, cô dường như không có nhiều chỗ để dùng tiền, nhưng muốn làm kim thân cho Dương Tiễn vẫn là cần tốn không ít tiền. Haiz, quả nhiên là vẫn phải kiếm tiền.
Đúng rồi, tuy nói thoát ra khỏi mộng cảnh của Dương Tiễn, nhưng Tô Ngọc Tuyết vẫn muốn sửa lại đạo quán mà lần trước mình đến. Đặc biệt là tượng thần của Dương Tiễn, quá cũ nát rồi, phải làm lại kim thân mới được. Ai biểu, hắn không chỉ là nam thần, mà còn là ông xã của mình chứ.
Haiz, chịu thôi, dù sao đi nữa không phải ai cũng có thể nuôi nổi thần tiên. Tô Ngọc Tuyết bỗng cảm thấy kiêu ngạo, sau đó liền nhận đơn hàng này của Chu Mẫn.
Chu Mẫn không ngờ dễ dàng thuyết phục Tô Ngọc Tuyết như vậy, vui mừng nhướng mày, “Thế Tô đại sư, cô đang ở đâu, tôi đến đón cô.”
“Không cần đâu.” Tô Ngọc Tuyết lau lau miệng, “Cô trực tiếp nói cô đang ở đâu, tôi đến tìm cô là được rồi.”
“Ồ, được rồi.” Chu Mẫn gật đầu, nói ra địa điểm của mình. Nào ngờ, cô vừa gác máy, liền nhìn thấy Tô Ngọc Tuyết đứng trước mặt mình. Cô giật bắn người, mở to mắt nhìn Tô Ngọc Tuyết. Bọn họ không phải vừa mới gọi điện sao?
“Cho nên, người ủy thác ở đâu?” Tô Ngọc Tuyết vẻ mặt điềm nhiên nhưng trong lòng lại cực kì đắc ý. Hừ hừ, bây giờ cô là người có chỗ dựa lớn rồi, cho dù là dùng thuật chuyển dời cũng không có gì to tát cả, càng đừng nói đến thần hành phù nho nhỏ này.