“Nhưng mà, đường đến phủ Tương Dương Vương có chút xa, nếu sai người đi điều tra, thì tính cả đi lẫn về, e rằng sẽ chậm trễ.” Bao Chửng mặt buồn rười rượi, “Hôm nay người đuổi giết Tô cô nương có lẽ cũng là do Tương Dương Vương phái đến, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Công Tôn Sách ngược lại khá bình tĩnh, “Đại nhân không cần lo lắng, theo học trò thấy, Triển hộ vệ hình như có lời muốn nói.”
“Ồ?” Bao Chửng nghiêng đầu, nhìn Triển Chiêu đứng một bên.
Triển Chiêu cười, “Đại nhân quên rồi chăng, thuộc hạ có thể nhờ vài đồng đạo giang hồ giúp đỡ. Nếu dùng bồ câu đưa thư, thiết nghĩ sẽ nhanh hơn nhiều.”
“Quả thật có lý.” Mày Bao Chửng giãn đi không ít, “Như vậy phiền Triển hộ vệ rồi.”
“Đại nhân cười chê rồi, thuộc hạ về phòng viết thư ngay đây.”
“Rất tốt.”
Bên kia, Tô Ngọc Tuyết cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon, tuy nói cô vốn là người có thần kinh thô, chất lượng giấc ngủ trước giờ không tệ, nhưng trước kia vì cảm xúc đồng hóa, cô bị tính cách nhu thuận của nguyên chủ ảnh hưởng, thật ra trong lòng vẫn có chút lo lắng. Bây giờ, không cần lo nghĩ gì nữa, quả nhiên ngủ càng tự do tự tại hơn rồi.
Vừa ngủ dậy, Tô Ngọc Tuyết liền nghe thấy tiếng gõ cửa, “Ai thế?’
“Tô cô nương, nô tỳ là nha hoàn của Khai Phong Phủ, đến đưa quần áo cho cô nương tắm rửa.”
“Được.” Tô Ngọc Tuyết xuống giường, mở cửa, ngoài cửa chỉ có một tiểu nha hoàn cầm quần áo đứng đấy. Nàng ta mặc áo váy vàng nhạt, cười e thẹn. “Làm phiền ngươi rồi.” Cô đưa tay đón lấy.
“Cô nương khách khí quá, nô tỳ gọi là Tiểu Viên, sau này chính là người hầu hạ cô nương.”
Tô Ngọc Tuyết chớp mắt, có chút không kịp phản ứng. Trước đây người quen được hạ nhân, nô tỳ hầu hạ là nguyên chủ, không phải là cô. Cảm giác có chút là lạ. “Thế ngươi giúp ta nấu một chậu nước đến đây, được không?” Dù sao nấu nước so với hầu hạ bên người vẫn tốt hơn.
“Tiểu Viên đi ngay.”
Thấy Tiểu Viên rời đi, Tô Ngọc Tuyết xem như bình thường một chút. Cô đóng cửa lại, cảm khái Khai Phong Phủ quả thật rất chu đáo. Đêm qua cô ở trong phòng nhìn thấy đặt áo lót để thay, bây giờ lại là quần áo để tắm rửa, còn có nha hoàn hầu hạ, thật là không thể chu đáo hơn nữa.
Tô Ngọc Tuyết nhìn quần áo trên tay mình, đó là một bộ áo váy xanh biếc rất đẹp. Cô mặc thử, cảm thấy còn khá vừa người. Bấy giờ, Tiểu Viên cũng đã nấu nước mang đến, đứng ngoài cửa chờ cô. Sau khi tắm rửa xong, cô liền theo Tiểu Viên đi dùng bữa.
“Tiểu Viên, chúng ta đang đi đâu thế?” Tô Ngọc Tuyết thấy đường đi hình như không giống hôm qua, trong lòng cảm thấy là lạ.
“Đương nhiên là đến chỗ của phu nhân rồi.” Tiểu Viên làm hết trách nhiệm, “Giờ này phu nhân đã thức dậy, sửa soạn xong rồi, cô nương sang đó vừa khéo dùng bữa luôn.”
Tô Ngọc Tuyết: “Phu nhân?”
Tiểu Viên gật đầu, “Đúng vậy, là Bao phu nhân của chúng tôi.”
Tô Ngọc Tuyết im lặng, đúng rồi, Bao Chửng có vợ mà. Tuy trong phim ảnh cùng tiểu thuyết rất ít được đề cập đến, thậm chí “Bao Chửng thời trẻ” còn yêu đương với đủ loại gái xinh, nhưng ông ấy thật sự là có vợ. Lại phạm vào chủ nghĩa kinh nghiệm nữa rồi, nhớ kỹ đây là một sai phạm, là sai phạm.
Hôm nay Bao phu nhân từ sáng sớm đã nghe Bao Chửng nói qua, nói mấy ngày này phải tiếp đãi một cô gái, tốt nhất nên cung kính cô một chút. Tuy bà không biết cô gái này có lai lịch gì. Nhưng Bao phu nhân cũng không muốn tìm hiểu. Tóm lại, nghe lời lão gia làm theo là được.
“Phu nhân, Tô cô nương đến rồi.”
Nghe thấy hạ nhân bẩm báo, Bao phu nhân nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một cô nương mặc áo váy xanh biếc chậm rãi bước đến. Mắt ngọc mày ngài, gương mặt xinh đẹp, giữa mi tâm tự có một loại cứng cỏi, khiến bà sinh lòng yêu mến, “Ngọc Tuyết cô nương, phải chứ?”
“Ngọc Tuyết bái kiến phu nhân.” Tô Ngọc Tuyết dựa theo trí nhớ của nguyên chủ hành lễ với phu nhân, “Mấy ngày gần đây quấy rầy phu nhân rồi, vẫn mong phu nhân lượng thứ.”
Bao phu nhân tiến lên đỡ nàng đứng
dậy, cười khanh khách bảo: “Không cần đa lễ, vừa khéo có người bầu bạn nói chuyện với ta. Đám nam nhân trước mặt ấy, cả ngày đều bận rộn, không ai nghe ta luyên thuyên trò chuyện cả.”
Tô Ngọc Tuyết nhìn Bao phu nhân gương mặt hiền từ, trong lòng cũng cảm thấy gần gũi, “Ngọc Tuyết nguyện ý lắng nghe.”
“Được được được.” Bao phu nhân vội kéo cô ngồi xuống, “Sau này, ta liền gọi ngươi là Ngọc Tuyết nhé, được không?”
“Được ạ.” Tô Ngọc Tuyết thật ra không quá quen người khác gọi cô là cô nương, chỉ là hành vi thân mật gọi tên, cô không tiện bảo người khác gọi thế. Chẳng qua Bao phu nhân là phụ nữ lại là trưởng bối, nên cũng không sao cả.
Tiểu Viên ngạc nhiên nhìn tốc độ thân thiết thần tốc của Bao phu nhân và Tô Ngọc Tuyết, hai người còn hẹn nhanh ngày mai đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương nữa.
Cùng Bao phu nhân dùng bữa xong, lại cùng bà nói vài chuyện thường ngày, Tô Ngọc Tuyết liền mượn cớ muốn đi tham quan Khai Phong Phủ, sau đó liền đứng dậy cáo từ. Cô nhìn thấy ma ma bước vào, hẳn là có chuyện muốn hỏi Bao phu nhân. Nghĩ lại cũng phải, hẳn là Bao phu nhân đi theo Bao Chửng thượng nhiệm, những chuyện hậu viện kia chắc chắn là do Bao phu nhân xử lý, bà tuyệt đối không nhẹ nhõm chút nào.
Cho nên, cô vẫn không nên quấy rầy.
Bao phu nhân ngược lại càng quý Tô Ngọc Tuyết hơn, tính tình cô nhẫn nại lại khéo léo tinh thế, tâm địa cũng tốt, vừa nhìn liền khiến người khác yêu quý. Bà lại dặn dò lần nữa, đừng quên chuyện sáng mai đến Đại Tướng Quốc Tự dâng hương. Tô Ngọc Tuyết cũng đồng ý, theo lời Bao phu nhân nói chính là việc tra án là chuyện của đám đàn ông trước mặt kia, bọn họ chỉ cần tìm chút chuyện làm là được rồi.
Thật ra Tô Ngọc Tuyết vẫn muốn đến Đại Tướng Quốc Tự thử vận may, để xem có thể gặp được Địch Nương Nương hay không. Cũng không phải muốn lập tức nhận nhau, chỉ là muốn nhìn thử mà thôi. Nguyên chủ đến chết cũng chưa từng nhìn thấy bố mẹ ruột của mình một lần, thật sự rất khao khát việc gặp được bọn họ.
Tuy Tô Ngọc Tuyết đã phá vỡ cảm xúc đồng hóa, nhưng đáy lòng vẫn còn chút tàn dư.
“Tô cô nương, phía trước là thao trường, các vị đại nhân thường luyện võ ở đấy.” Tuy Tô Ngọc Tuyết nói muốn tham quan Khai Phong Phủ chỉ là tìm cớ nhưng Tiểu Viên lại cho là thật, nghiêm túc dẫn cô đi tham quan xung quanh.
“Thao trường hả?” Tô Ngọc Tuyết có chút tò mò, lúc này vừa khéo nhìn thấy một bóng đỏ đang tung bay, phiêu dật như gió, trông vô cùng đẹp mắt. “Tiểu Viên, đó có phải là Triển đại nhân không?” Nghĩ đến người mặc quan bào đỏ trong Khai Phong Phủ, hơn nữa khinh công cao cường, người phù hợp nhất đương nhiên là Triển Chiêu rồi.
Tiểu Viên gật đầu, “Không sai, chính là Triển đại nhân. Vào giờ này, Triển đại nhân hẳn vừa tuần phố về, ngài ấy thường luyện kiếm ở đây.”
“Hóa ra là thế.” Miệng Tô Ngọc Tuyết đáp lời Tiểu Viên, mắt lại không rời khỏi bóng đỏ kia. Tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu luyện kiếm rồi, có bao nhiêu người được cơ hội này chứ, cô phải nhìn cho đủ mới được. Nếu không nhìn, thì thua thiệt lắm.
Ánh mắt chăm chăm của Tô Ngọc Tuyết, Triển Chiêu lại vô cùng nhạy bén, sao có thể không phát hiện ra chứ? Không còn cách nào, hắn luyện xong bộ kiếm pháp trong tay, liền không tiếp tục nữa, dừng lại.