Ba giờ sáng, Thang Vu Tuệ viết một email rất dài cho giáo viên hướng dẫn tiến sĩ ban đầu của mình.
Sau khi chuyện xảy ra, cậu cũng chưa từng liên lạc với thầy, một là vì xấu hổ, mặc dù Kha Ninh có lẽ đã giải thích giúp cậu, nhưng cảm giác áy náy vẫn không xóa nhòa được.
Hai là Thang Vu Tuệ cũng không biết liên lạc như thế nào, cậu không làm tốt chuyện xin lỗi, bởi vì cậu không biết mình sai ở đâu.
Thang Vu Tuệ không muốn làm phiền công việc của thầy, hoặc nhiều hoặc ít cũng hơi rụt rè, cho nên cố ý gửi email này vào rạng sáng.
Cậu biết làm nghiên cứu khoa học kiểu gì cũng rụng tóc, nhưng không ngờ thầy ngày làm đêm thức đến tình trạng này.
Sau khi gửi đi không lâu, Thang Vu Tuệ đã nhận được hồi âm.
Người thầy đức cao vọng trọng này đáng ra sẽ trở thành giáo viên hướng dẫn tiến sĩ của cậu, dù ở trong học viện luôn yêu cầu nghiêm khắc, cũng có tiếng là không có tình người.
Rất nhiều sư huynh, sư tỷ[1] đều từng phàn nàn theo ông học tiến sĩ là một giai đoạn cuộc đời kìm nén, nghi ngờ bản thân, sống không bằng chết.
Nhưng trước đó Thang Vu Tuệ từng tiếp xúc với thầy, cảm thấy vẫn thích nghi tốt.
[1] Bên Trung Quốc thì sư huynh/sư tỷ (师兄/师姐) là chỉ những anh chị khóa trên cùng một giáo viên hướng dẫn, nên mình giữ nguyên từ Hán Việt, để phân biệt với đàn anh/đàn chị (学长/学姐) là những anh chị khóa trên bình thường
Nhưng quả thực thầy luôn nói chuyện sắc bén, gay gắt, không hề nể tình, kể cả Thang Vu Tuệ cũng sẽ không nói ông là một người thân thiết.
Có điều hôm nay, Thang Vu Tuệ lại đọc được sự an ủi ẩn sau những đắn đo của thầy trong một email bình thường này.
Mặc dù ngôn ngữ vẫn lộ vẻ nghiêm khắc trước sau như một, nhưng nội dung email lại hiếm khi đề cập nhiều đến sách tham khảo khi thi tiến sĩ.
Lẽ ra những chuyện như thi tiến sĩ không hề liên quan đến Thang Vu Tuệ, cậu vốn nên tiếp tục học lên và làm nghiên cứu cùng giáo viên giỏi nhất với vinh dự cao nhất mà không có bất kỳ sự phản đối nào, tất cả mọi người cũng đều cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Mà dù chuyện của Thang Vu Tuệ truyền đi xôn xao trong học viện, ông thầy cũng từng bày tỏ không bận tâm chuyện trường học xử lý tốt nghiệp muộn, vẫn để lại cho Thang Vu Tuệ một suất được tuyển thẳng.
Thế nhưng Thang Vu Tuệ kiên trì muốn thi, cũng nói lên suy nghĩ của mình trong email với thầy.
Nhưng dường như thầy cũng không để ý chuyện nhỏ nhặt này, có vẻ cũng không để bụng việc Thang Vu Tuệ rời trường một năm.
Cuối email viết: Học kỳ sau trở về làm việc, sao mà tìm cậu mãi không thấy.
Thang Vu Tuệ từ nhỏ đã xuất sắc, cuộc đời lý lịch đẹp đến độ sinh ra cảm giác khoảng cách.
Cậu lại luôn tự chủ và tự lập, kính trọng giáo viên nhưng cũng không thân thiết, đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác chua xót khi đọc email.
Cậu không trả lời cho thầy thời gian cụ thể về Bắc Kinh trong email, chỉ trịnh trọng nói cảm ơn.
Tín hiệu trong phòng Thang Vu Tuệ rất tốt, sau khi nhấn vào “gửi đi”, vòng tròn nhỏ gần như chỉ xoay một tí đã hiển thị “gửi đi thành công”.
Trong chớp mắt giao diện chuyển đổi, Thang Vu Tuệ có cảm giác từ trên mây trôi rơi xuống đất, hình như có thể nghe được tiếng gầm rú của thiết bị hạ cánh.
Cam Tư đột nhiên trở nên cách cậu rất xa, dù cậu vẫn đang ở nơi đó.
Thang Vu Tuệ cảm thấy mình giống như một lữ khách rong chơi sa mạc đã lâu, đi mãi đi mãi chẳng có phương hướng trong một mảng vàng, lại đột nhiên tìm được một chiếc phi thuyền giữa sa mạc.
Hiện tượng lạ vô lý này nhắc nhở thân phận của du khách, phi thuyền sẽ đưa cậu ra khỏi tinh cầu đã hạ cánh trong thời gian ngắn.
Email là phi thuyền vũ trụ, phi thuyền vũ trụ là cánh bướm trong mơ.
Một khi vỡ tan, cũng không biết sẽ là giấc mơ cũ hơn hai mươi năm của Thang Vu Tuệ lớn lên ở thảo nguyên Xuyên Tây, yêu quý bản địa hơn cả người dân địa phương, hay là giấc mơ xa xôi của Thang Vu Tuệ giành được giải thưởng cao nhất ở trường đại học danh giá nhất, cô đơn nhìn chăm chú vào dụng cụ điện tử ngủ thiếp đi.
Có lẽ thời gian vui vẻ của cậu vốn là ghép lại với nhau, cái giá có được bọn chúng là bị phi thuyền mang đi.
Thang Vu Tuệ nghĩ.
Bởi vì một vài lý do đặc biệt, gần đây Thang Vu Tuệ thỉnh thoảng tránh né Khang Giả và hành động một mình.
Cậu tránh rất tỉnh bơ, bởi vì Khang Giả ngày càng bận rộn, dường như cũng không chú ý đến.
Đến thời điểm này, có vẻ thị trấn đang chuẩn bị ngày lễ gì đó, mỗi ngày đều có người dân Tạng hoặc già hoặc trẻ đến tìm Khang Giả.
Đồng thời còn phải đối phó với khách du lịch, mỗi ngày Khang Giả gần như đều bận đến nỗi ngày càng không thấy bóng người.
Thang Vu Tuệ bắt đầu không cảm thấy quan sát Khang Giả đối nhân xử thế là một chuyện thú vị nữa, bởi vì cậu nhìn thấy sự mệt mỏi của Khang Giả, và sự chán ghét bình tĩnh che giấu dưới vẻ mệt mỏi.
Cho nên vào buổi tối, đợi cha Khang và mẹ Khang đều ngủ rồi, cậu lại vụng trộm chạy đến phòng Khang Giả.
Có lúc Khang Giả sẽ hút thuốc lá ôm cậu ngồi dưới cây hoa đào đã xanh mơn mởn, ngẩng đầu nhìn chòm sao cũng mệt mỏi làm biếng.
Có lúc sẽ mỗi người ngồi mỗi bên giường đọc cuốn sách có ngôn ngữ không giống nhau với Thang Vu Tuệ.
Nhưng cũng có lúc, khi Thang Vu Tuệ đi qua, Khang Giả đã ngủ.
Hai người bỏ lỡ thời gian nhàn hạ, dưới tình huống như vậy, Khang Giả thường xuyên không biết ban ngày Thang Vu Tuệ làm gì.
Thang Vu Tuệ chạy mấy chuyến, nhưng vì cậu không dùng cách thông qua dự án của trường, lại chỉ hứa hẹn sẽ ở đến hè, cho nên dù chỉ có hai ngôi trường cũng không quá muốn tuyển cậu làm giáo viên.
Cho dù là giảng dạy miễn phí hoàn toàn tự lo liệu, hơn nữa cũng không dễ xin được, trường tiểu học địa phương điều kiện rất kém cũng rất bài xích kiểu tâm huyết dâng trào ngắn hạn này, không trực tiếp đồng ý đơn xin của Thang Vu Tuệ, cho dù Thang Vu Tuệ có thể là “sinh viên đại học quý giá” nhất họ từng thấy.
Lý do ở lại khó tìm hơn dự đoán, Thang Vu Tuệ còn chẳng dám nói cho Khang Giả.
Cậu lo lắng phản ứng của Khang Giả, dự cảm hắn cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ, cho nên tiền trảm hậu tấu đã là cách tốt