Một vài chú thích nhỏ đầu chương:
[1] Kham 康巴 [kāngbā]), là một vùng hiện được chia ra giữa các đơn vị cấp tỉnh của Trung Quốc gồm Khu tự trị Tây Tạng và Tứ Xuyên nơi dân tộc Khampa, một phân nhóm của dân tộc Tây Tạng đang sinh sống.
Vùng này cũng là một trong ba tỉnh truyền thống của Tây Tạng.
– trích Wikipedia
[2] Vì đây là truyện lấy bối cảnh chủ yếu ở khu tự trị Tây Tạng, người dân ở đây không phải ai cũng sõi tiếng Hán phổ thông, nên trong chương này và có thể là các chương sau nữa sẽ có một vài chỗ chúng mình “viết sai chính tả” có chủ đích nhé và sẽ để in nghiêng, không phải là lỗi sai gì đâu ạ, mọi người không phải lo sửa nha ~
——
Thang Vu Tuệ nghĩ nếu mình định ở đây lâu như thế, vẫn nên nhanh chóng làm thân với người của khách sạn.
Hơn nữa người của khách sạn dù sao cũng đáng tin hơn, vừa rồi trước khi cúp điện thoại chàng trai với giọng nói lạnh lùng kia còn hỏi cậu có quần áo dày chưa, khi nhận được đáp án phủ định thì bảo cậu vào trong sân bay chờ.
Nhưng Thang Vu Tuệ không muốn ở trong không gian bịt kín cho lắm, cho dù không khí bên ngoài loãng khiến cậu choáng đầu, song cậu vẫn sẵn lòng đứng bên rìa đường nhựa ngập tràn tia cực tím của cao nguyên mà không có bất kỳ chướng ngại vật nào.
Tài xế xe dù ban nãy tính kéo cậu đi xe đã lái xe rời đi, bên ngoài sân bay càng lộ vẻ trống trải, đổi lại là bác tài xe tải được bắt chuyện kia xuống xe, chậm rãi đi tới, Thang Vu Tuệ hơi căng thẳng nhìn đối phương đứng lại trước mặt mình.
Cậu có phần e sợ, nhưng cũng không phải sợ lắm, dẫu sao cũng là ban ngày bên ngoài sân bay.
Nhưng quan trọng hơn là một phần cơ thể của cậu đang đưa ra phản ứng từ chối đối với bên ngoài, vừa không muốn cử động, cũng không muốn nói chuyện.
Khổ nỗi bác tài dân tộc Tạng có làn da cháy nắng đỏ như tương này dường như cũng không có ý đồ gì, thấy cậu lộ vẻ căng thẳng thì nở nụ cười thiện ý có phần chất phác, dùng giọng Tứ Xuyên không lưu loát hỏi một câu.
Thang Vu Tuệ nghe không hiểu, mù mịt nhìn bác.
Tài xế tỏ vẻ khó hiểu, lại khó khăn nói chậm lại, đọc từng chữ một: “Cậu, bạn, nhỏ, cậu đến chơi, hay chờ bạn hở?”
Lần này Thang Vu Tuệ hiểu, dừng một lát mới nói: “Không phải, tôi đợi người tới đón.”
Nghĩ ngợi lại không kìm được lại thêm một câu: “Không phải cậu bạn nhỏ, tôi đã là nghiên cứu sinh rồi.”
Bác tài “À” một tiếng, hình như không hiểu cho lắm, há miệng như là muốn nói chuyện với cậu, nhưng có vẻ đã dùng hết vốn từ vựng tiếng Hán rồi.
Thang Vu Tuệ lưỡng lự một lát, chủ động lên tiếng tìm đề tài: “Bác tài, xin hỏi chỗ các bác từ thị trấn Tân Đô Kiều đến đón máy bay, bình thường mất bao nhiêu tiền?”
Chắc là nghe quá nhiều từ “tiền” và tên địa danh, câu này bác tài hiểu rất nhanh: “Hai chăm.”
Nói ra sợ Thang Vu Tuệ nghe không hiểu còn giơ hai ngón tay.
Được rồi.
Thang Vu Tuệ nghĩ thầm.
Ôi.
Lúc Khang Giả chạy xe máy đến sân bay, liếc mắt đã thấy có một cậu trai mặc áo khoác màu xám đứng ở ven đường bên ngoài sân bay, không buồn tìm vật che chắn gì cứ thế mà hiên ngang được tia cực tím sát trùng khử độc.
Tiếng động cơ xe máy to như thế cậu cũng không phản ứng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm một ngọn núi ở xa mà ngẩn người.
Khang Giả quay đầu theo tầm nhìn của cậu, không nhìn thấy có gì đặc biệt.
Đang nhìn cái gì vậy?
Nhìn chim, nhìn núi hay là nhìn mây?
Khang Giả quay đầu về, không quá tò mò nữa.
Hắn bước nhanh đến trước mặt cậu trai kia, cố gắng làm cho giọng nói của mình xen lẫn nghi vấn hợp lý: “Xin chào? Cậu là Thang Vu Tuệ phải không?”
Sau đó hắn nhìn thấy cậu trai kia chậm rãi xoay đầu lại, mở to mắt nhìn hắn, rồi giống như đơ ra, không nói gì, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Nhậm lầm ư? Không thể nào.
Khang Giả nhíu mày lại.
Đến gần nhìn, phản ứng đầu tiên là người này trắng quá, phản ứng thứ hai mới chú ý đến biểu cảm của người này có vẻ không thân thiện, sự bất mãn và lửa giận bừng bừng đang lóe lên dưới đôi mắt sáng, hình như là giành cho mình.
Khang Giả:?
Thang Vu Tuệ cảm thấy rất kỳ lạ, chàng trai đến đón máy bay này rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai gặp một lần sẽ khiến cho người ta mất đi ngôn ngữ, nhưng vừa nhìn đã biết là người dân tộc Tạng.
Hắn ta nói tiếng Hán rất tốt, thậm chí không hề có khẩu âm Tứ Xuyên.
Nếu không phải trước đó gọi điện thoại nghe được giọng nói, Thang Vu Tuệ tuyệt đối sẽ không tin rằng có người giọng trầm như vậy lại có gương mặt sạch sẽ thế này.
Mũi chàng trai rất cao, lông mày rậm, mắt sâu, đường nét rõ ràng, có điều ngũ quan giống như điêu khắc lại không tạo cho hắn cảm giác già dặn về tuổi tác, bởi vì đồng tử của hắn thiên màu nhạt, còn phủ một lớp ánh sáng mờ, lòng trắng mắt dường như có màu xanh của em bé[3], nhưng hoàn toàn không có cảm giác đáng thương, mà là một đôi mắt lạnh như nước.
[3] Lòng trắng mắt thiên về màu lam có thể là thiếu sắt, hiện tượng bình thường, không được khỏe mạnh nhưng đẹp.
Lòng trắng mắt của trẻ con tương đối mỏng, không thể hoàn toàn che được màu của màng sắc tố, mới nhìn sẽ giống màu lam nhạt.
Nhưng làn da của chàng trai lại là màu da thường gặp ở cao nguyên, không có cảm giác tang thương vì phơi gió phơi nắng, mà là màu ngăm đen rất khỏe mạnh, còn có vẻ đẹp cường tráng.
Ngoài dự liệu của cậu, đó là chàng trai cười lên rất xán lạn, có một cái răng nanh nhỏ chống nhẹ lên môi.
Nhưng Thang Vu Tuệ vẫn cảm thấy chả hiểu sao, rõ ràng người này đã có thể xác định mình là khách cần đón mà? Sân bay lại không có người khác, tại sao còn phải dùng giọng điệu nghi vấn gọi tên cậu một cách chắc chắn như thế?
Nói chuyện kiểu này khiến Thang Vu Tuệ cảm thấy hơi khó chịu, trong tiềm thức muốn tránh đi sự mờ mịt sau khi cân nhắc.
Nhưng chuyện này vẫn không phải quan trọng nhất, Thang Vu Tuệ nghĩ mình hơi tức giận là vì homestay thế mà lừa khách nhà mình, hơn nữa còn lừa rõ ràng như thế, tưởng cậu là đồ ngu chắc?
Theo lý mà nói, nếu mình ngồi xe dù về chắc chắn sẽ không ngốc nghếch ở lại sân bay lâu thế này, tại sao người nơi đây không có xíu lương tâm nào tính toán chi phí thời gian vậy? Không bớt thì chớ lại còn tăng giá, người này sao không biết xấu hổ mà lừa thêm của cậu một trăm tệ?
Thôi, Thang Vu Tuệ nghĩ, nếu chưa quen cuộc sống nơi đây thì vẫn có thể nằm trong phạm vi tha thứ, không nên so đo…
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe máy dừng ở ven đường của hắn ta, Thang Vu Tuệ cảm thấy mình đã cạn lời rồi.
Chàng trai thành thạo dùng một tay xách vali của cậu lên, đặt nó vững vàng ở cuối xe máy, dùng một sợi dây dài giống như dùng khi leo núi để buộc nó lại.
Sau đó chân dài vắt qua ngồi đằng trước xe, đưa cho Thang Vu Tuệ một cái mũ bảo hiểm treo trước xe.
Thang Vu Tuệ khó có thể tin: “Cậu dùng cái này đến đón tôi?”
“Ừ?” Có lẽ đội mũ bảo hiểm cản trở âm thanh, chàng trai dường như không nghe rõ, dừng một lát mới hờ hững cười: “Cậu say độ cao đúng không? Hóng gió một lát sẽ đỡ hơn.”
Sẽ hả? Lừa người chứ gì? Thang Vu Tuệ âm thầm nghĩ trong lòng.
Nói thật bây giờ cậu hơi muốn mua một vé máy bay trở về Bắc Kinh, không nhìn mây nữa, cũng không leo núi nữa, nhìn núi tuyết và thảo nguyên trong phim phóng sự có lẽ hòa ái và dễ gần hơn nhiều.
Đột nhiên, trong ngực Thang Vu Tuệ được nhét vào một món đồ căng phồng.
Cậu hơi giật mình, cúi đầu nhìn, là một chiếc áo lông vũ màu đen.
“Cậu không mang áo dày nhỉ? Gió lớn, mặc vào không lạnh.”
Chàng trai đã khởi động xe, giọng nói không mấy rõ ràng trong tiếng động cơ rầm rầm.
Thôi, dù sao cũng là mình gọi.
Thang Vu Tuệ lưỡng lự một lát rồi mặc áo lông vào, chậm rãi ngồi ở yên sau xe máy.
Cậu vừa ngồi xuống, xe máy đã rền một tiếng lao đi.
Thang Vu Tuệ suýt nữa hét lên, may mà nhịn được, nhưng vì quán tính nên cơ thể đập một phát về phía trước, đập vào người chàng trai, cứng như đá, Thang Vu Tuệ cảm thấy bả vai và gò má hơi đau.
Nhưng chàng trai không có phản ứng gì, mà nói thật là gió to quá, nói chuyện cũng không nghe rõ.
Thang Vu Tuệ ậm ờ nói một câu xin lỗi, cảm giác bản thân cũng không nghe được.
Xe máy chạy rất nhanh.
Đường cái quanh núi có nhiều khúc cua, nhưng chàng trai vẫn vượt qua mấy chiếc xe ô tô nhỏ, Thang Vu Tuệ lắc qua lắc lại, cực chẳng đã ôm lấy eo chàng trai, cảm thấy mình lại muốn nôn.
Suốt dọc đường cậu như đang ngồi trên xe bay, liên tục sượt qua những con bò bước lững thững trên đường lớn.
Mới đầu còn giật mình, nhưng khi nhìn thấy dê và bò đang di chuyển chậm rãi ở các góc độ khác nhau trên bãi cỏ xanh khắp núi đồi, nhìn chằm chằm một lúc thì cậu chẳng nhớ gì nữa.
Bởi vì tốc độ xe máy rất nhanh, âm thanh cũng rất vang, Thang Vu Tuệ cho rằng mình như đang ngồi trên một chiếc ca nô trôi nổi dưới