Fanart Khang Giả hơi trắng nhỉ =)))
Thang Vu Tuệ đã sắp ngủ thiếp đi trên ghế, Khang Giả mới giẫm lên trời sao chạy xe máy của hắn trở về.
Một vật thể hình ống màu xanh lục được ném lên người Thang Vu Tuệ, Khang Giả chỉ mũi mình nói: “Sau khi rửa mặt xong thì bôi lên nơi bị cháy nắng, không chắc sẽ không đau, nhưng sẽ nhanh khỏi.
”
Thang Vu Tuệ “À” một tiếng, cầm lên cẩn thận quan sát một lát, ngây người thật lâu mới chậm chạp nói: “Cảm ơn.
”
“Ừ,” Khang Giả thấy hồn vía của cậu vẫn chưa quay về, cũng không có ý định nói chuyện phiếm với cậu, sau khi dựng xe máy xong thì đi đến sân sau.
Thang Vu Tuệ nhìn thấy bóng Khang Giả càng đi càng xa, đột nhiên nhận ra xung quanh sắp quay về sự yên tĩnh không người, tức thì trong lòng hoảng hốt hoàn toàn tỉnh lại.
Vừa rồi cậu nhàm chán tính toán, cộng thêm gọi món ăn, hôm nay sau khi rời khỏi Khang Giả, lời nói của mình thậm chí không vượt quá năm câu.
Mà đêm nay trời sao rất đẹp, cậu ngồi rất lâu ở bên dưới, cảm thấy hơi buồn.
Thang Vu Tuệ lấy can đảm, đột nhiên không muốn trở lại trong sự cô đơn kia, hiếm khi cậu chủ động gọi người duy nhất ở đây lại để nói chuyện.
Cậu tự cho rằng đó là mở đầu rất tốt để trò chuyện: “Khang Giả, hôm nay anh đã đi đâu thế?”
Bước chân đi về của Khang Giả dừng lại, trong thời gian ngắn trào dâng sự thiếu kiên nhẫn gần như mang tính sinh lý.
Hắn ghét nhất là khách trong quán tìm hắn nói chuyện cùng, vào mùa đông khách hắn thà rằng mỗi ngày lên sườn núi thả dê chăn ngựa, cũng không muốn vào trong khách sạn ngồi máy điều hòa, đối đáp với du khách không dứt.
Hắn biết mình luôn im lặng phát ra tín hiệu “Tôi không muốn để ý đến cậu”, “Không có việc gì đừng làm phiền tôi”, hắn am hiểu vẻ mặt này nhất.
Người vừa ngoan vừa nhạy cảm như Thang Vu Tuệ không thể không nhìn ra.
Có lẽ thật sự có chút đáng thương, Khang Giả nghĩ, trong hai mươi tư giờ hơn phân nửa thời gian Thang Vu Tuệ đều đang mất hồn mất vía, có chờ người hay không cũng luôn ngẩn người.
Bất cứ lúc nào đi ra ngoài cũng giống như đi tự tử một cách yên tĩnh, đi dưới ánh nắng là cả một ngày, mỗi ngày đều như đang từ biệt với thế giới này.
Nếu vẫn còn đang đi học, cũng không phải xuất phát từ mục đích công việc, cũng không giống thanh niên văn nghệ, nhất định Thang Vu Tuệ đã gặp phải chuyện gì đó, mới có thể đến Xuyên – Tạng trốn một thời gian dài như vậy.
Rất điển hình, điều này không khó đoán.
Khang Giả không quan tâm, dù sao bây giờ Thang Vu Tuệ vẫn chưa có biểu hiện muốn nói ra hết, vì vậy hắn rất hài lòng.
Chuyện phiền phức nếu có thể không hỏi hắn sẽ không hỏi, không có hứng thú xem vết thương của người khác, không quan tâm, cũng không thích nghe chuyện.
Khang Giả hờ hững quay đầu, vừa định đáp vài câu qua loa rồi về đi ngủ, nhưng đột nhiên dừng lại sau khi xoay người.
—— Nếu muốn Khang Giả nói, Thang Vu Tuệ có một đôi mắt mang tính lừa gạt, rất thích hợp sinh tồn trong xã hội này.
Con ngươi rất sáng rất to, lúc nào cũng sáng long lanh, lúc không vui thì như nỗi buồn sau cơn mưa.
Màu đỏ trên mũi cậu vẫn chưa hết, có thể là ngồi bên ngoài quá lâu, lúc nhìn chằm chằm Khang Giả còn hắt hơi một cái, Thang Vu Tuệ không vui nhăn mũi lại, lập tức giống như đã khóc vậy, trông đáng thương hơn.
Được rồi, Khang Giả thở dài.
Lâu lắm rồi hắn không về nhà, hôm nay vừa về đã bị cha kéo lại niệm kinh hơn một tiếng, quỳ một lát trước Phật đường.
Hôm nay vừa nói về lòng tốt, có lẽ là muốn hắn làm chuyện tốt.
Khang Giả quay lại trong sảnh, lấy một cái ghế đẩu và cái thảm mình thường quấn để sưởi ấm ra, ngồi xuống bên cạnh Thang Vu Tuệ.
Thang Vu Tuệ lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng nói: “À… anh không cần… Tôi không có ý làm phiền anh trò chuyện với tôi.
”
Khang Giả nghĩ, thôi quên đi, cái mặt cậu tỏ vẻ rất cần người bầu bạn.
Hắn không trả lời, ngược lại hỏi thẳng Thang Vu Tuệ: “Mỗi ngày cậu đều không có việc gì làm đúng không?”
Thang Vu Tuệ ngơ ra một lát, im lặng một hồi, sau đó mới chậm rãi đáp: “…Ừ.
”
Vẻ mặt Khang Giả thờ ơ: “Cậu là sinh viên kia mà? Chạy trốn mấy tháng như vậy không sao chứ?”
Lại là một hồi im lặng, Thang Vu Tuệ nhéo lòng bàn tay: “… Bây giờ, tạm thời nghỉ học rồi…”
À, chính là cái này.
Trong đầu Khang Giả vô tình vang lên âm thanh bingo, cảm thấy Thang Vu Tuệ quá dễ đoán, đây thật sự là người sắp hai mươi tư tuổi ư?
Hắn bắt đầu phỏng đoán hợp lý.
Thang Vu Tuệ nhắc đến