Trục Vương

Quyển 5 - Chương 18


trước sau

Chương 18:

Trời tháng Chạp, kinh thành đón liên tiếp hai trận tuyết lớn, phủ dày nửa thước đất có thừa, người đi đường gặp nhiều bất tiện, bánh xe ngựa cũng bị kẹt liên tiếp. Nhưng trêи đường vẫn không giảm náo nhiệt, bởi vì hiện tại là thời điểm mua đồ sắm Tết, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập tiếng la, tiếng hét rao hàng.

Yến Tư Không chuyển sang nơi ở mới chưa được một tháng, hôm nay là lần thiết yến thứ hai. Khác với lần trước, bây giờ y mở tiệc thiết đãi đều là đám bạn chạc tuổi y, chính là đám Chu Mịch Tinh, Lương Tùy ngày thường vẫn hay quấn lấy nhau.

Trước đây bổng lộc y ít ỏi, không so được với đám công tử Chu Mịch Tinh, phần lớn là đi ké đến lầu xanh, nhưng bây giờ y đã trở nên nổi bật, còn được vào hào trạch* do hoàng đế ban cho, có qua thì có lại, y cũng nên mời đám bạn bè này tới tụ tập.

*Hào trạch: Chỗ ở sang trọng.

Bây giờ thân phận y bất phàm, sớm đã không còn là tên tiến sĩ nghèo kiết hủ lậu đi theo sau lưng Lương Tùy. Y mời, đương nhiên đám công tử danh sĩ này sẽ vui vẻ đồng ý. Tất cả đều bằng lòng đến thỏa tâm nguyện "khoe khoang" của y.

Không nghĩ tới trời lại không đẹp, vừa vặn cho tuyết xuống, người gác cổng ở Yến phủ lại ít ỏi không thể trợ giúp khiến trước cổng lập tức chen chúc hơn mười xe kéo ngựa, không ít bánh xe bị kẹt trong tuyết, nhất thời không thể di chuyển, gần như làm ùn tắc cả con đường.

Nếu như có người lái xe đi ngang qua, tuy rằng trong lòng có oán giận nhưng cũng phải chọn đi đường vòng.

Trong phủ, Yến Tư Không đang cùng Chu Mịch Tinh sưởi ấm, uống rượu, chuyện trò vui vẻ. Yến Tư Không làm chủ, mời một đám cô nương từ các Đinh Lan tới, Dạ Ly thân là tình nhân cũ của Chu Mịch Tinh thế nhưng lại thình lình nhận được thϊế͙p͙ mời của y, bây giờ đang ngồi bên cạnh Chu Mịch Tinh cười dịu dàng yếu ớt, dung mạo tuyệt mỹ ấy khiến cái lạnh mùa đông rực rỡ hơn rất nhiều.

Rượu quá tam tuần, không biết là ai đề nghị, bọn y tỉ thí thơ tình.

Thơ tình này cực kỳ khắt khe, phải mị mà không ɖâʍ, đẹp mà không lộ, nhưng lại khiến người ta mơ màng hết bài này đến bài khác, muốn làm một bài thơ tình hay cần có bản lĩnh và nhã thú.

Ban đầu, đám người này còn moi ruột gan ra ngâm, nhưng một đám nam nhân uống rượu, trong ngực còn có mỹ kỹ, lại thêm nơi đây là tư trạch cực kỳ an toàn, từng tên bắt đầu làm càn, câu thơ cũng ngày càng tà ɖâʍ, dần dần trở nên khó nghe.

Bấy giờ Yến Tư Không đã mặt đỏ lừ lừ, trong lúc nói cười còn cùng đám bạn nhậu ngươi tới ta đi dùng thơ trêu chọc mỹ nhân. Bộ dáng phóng túng như thế khác hẳn một trời một vực với phong thái thường ngày, tất cả mọi người đều cho rằng y đắc ý quên hình ảnh.

Đương lúc cao hứng, tôi tớ trong phủ chợt vội vàng chạy vào, vẻ mặt bối rối gọi tiếng công tử, nhưng thấy tân khách đầy phòng dường như không tiện mở miệng nên sốt ruột nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không ngoắc ngoắc tay với cậu ta, sau đó cười ra hiệu mọi người tiếp tục uống.

Tôi tớ liền chạy đến bên cạnh Yến Tư Không, cúi người ghé bên tai y nói thầm cái gì đó.

Yến Tư Không nhăn lông mày: "Cổng vẫn chưa thông à? Các ngươi đã làm gì thế?"

"Tuyết đã tan, giờ trêи mặt đất hỗn loạn, chúng tiểu nhân đã khai thông một nửa, nhưng..." Trêи mặt tôi tớ có phần sợ hãi.

"Các ngươi mau lên đi, mau sắp xếp xe ngựa các vị đại nhân cẩn thận." Yến Tư Không mất kiên nhẫn phất phất tay, "Có người tới thì bảo họ đi đường vòng."

"Chiếc xe kia không chịu đi đường vòng, thái độ còn cực kỳ ngang ngược..."

Lương Tùy bên cạnh nghe được: "Xảy ra chuyện gì thế? Xe ngựa thế nào? Ai ngang ngược?"

"Không có gì." Yến Tư Không giả vờ tức giận mắng: "Đúng là phế vật, chuyện nhỏ thế này cũng quấy rầy nhã hứng của chư vị đại nhân."

"Nhưng công tử à, xe ngựa kia hình như là xe của thế tử Tĩnh Viễn vương..."

Tay vừa nâng chén lên của Yến Tư Không lập tức giật nảy, rượu vung ra ngoài hơn nửa.

Tôi tớ vội dùng tay áo lau nước đọng trêи người y.

Yến Tư Không trợn mắt lên: "Ngươi nói ai?"

"Thế tử Tĩnh Viễn vương..."

Thanh âm tên đầy tớ không lớn nhưng người bên cạnh Yến Tư Không đều nghe được, họ liền nhao nhao vểnh tai lên nghe, nhìn về phía bọn họ, ánh mắt tràn ngập tò mò.

Yến Tư Không vuốt mặt một cái, thần sắc thay đổi, y đứng lên, gượng cười chắp tay: "Chư vị cứ tiếp tục uống, tiểu đệ đi một chút sẽ trở về."

Vội vàng ra ngoài phủ, từ xa đã nghe thấy tiếng quát: "Cút ngay cho ta!"

Cửa Yến phủ mở toang, trước cửa ngổn ngang mấy xe ngựa, trong phủ một đám tôi tớ đang ra sức đẩy xe, muốn nhường ra một con đường để đi, nhưng vẫn khó mà khơi thông trong chốc lát.

A Lực mặc chiếc áo lông cừu mới tinh, tựa như thần giữ cửa ngăn đằng trước xe ngựa, khuôn mặt xấu xí trông có vẻ hung tợn.

Gã lái xe ngựa hung hăng giơ roi quật vào tuyết dưới đất, nghiêm nghị nói: "Tiện bộc lớn mật, dám ngăn xe ngựa của thế tử, cút ngay, có phải ngươi điếc hay không!"

A Lực gượng gạo khua tay múa chân về phía sau hai cái, lại dùng tay lượn vòng trêи không trung, ý là bảo họ đi đường vòng.

"Buồn cười, xe ngựa thế tử há lại có lý đi đường vòng vì các ngươi à!" Gã lái xe nổi giận, giơ roi lên quất về phía A Lực.

"A Lực ---" Yến Tư Không sợ hãi cực độ, muốn ngăn đã không kịp.

A Lực tay lanh mắt lẹ nắm chặt lấy roi, nhanh chóng quấn hai vòng trêи cánh tay tráng kiện, rồi hung hăng kéo mạnh một cái. Gã phu xe kia tựa như con diều bị A Lực kéo lấy, bay lên tầng không, sau đó ngã mạnh xuống vũng tuyết.

Phu xe nằm rạp trêи mặt đất, lớn tiếng kêu rêи.

Buồng xe vốn đang lặng im chợt bị đá văng, khuôn mặt lạnh lẽo của Phong Dã xuất hiện, hắn nhìn đám người dưới ngựa từ trêи cao xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Yến Tư Không vội vàng chắp tay: "Thế tử, hạ quan không biết thế tử giá lâm, không thể tiếp đón từ xa."

Phong Dã lạnh lùng nói: "Yến Tư Không, ngươi thật to
gan, dám ngăn xe của ta?"

"Hạ quan vạn vạn không dám, chỉ là trời đổ tuyết lớn, trêи đường lầy lội, mà hôm nay hạ quan mở tiệc chiêu đãi bạn bè, khiến cho xe ngựa trước cổng ùn tắc..." Yến Tư Không vội la lên: "Hạ quan đã cố gắng nhắc nhở tôi tớ khai thông, không nghĩ tới vẫn cản đường thế tử, thỉnh thế tử thứ tội."

"Đây không phải đường của ta, là đường của bệ hạ, thiên hạ này, tất cả đều của vua, từng ngọn cây hay cọng cỏ đều thuộc về bệ hạ, ai cho ngươi gan chó dám chiếm đường của ngài, còn muốn người ngoài phải đi đường vòng hả!"

"Hạ quan không dám, hạ quan biết tội." Yến Tư Không sợ hãi khom người.

Người tụ tập xung quanh ngày càng nhiều, dù trời lạnh lẽo muốn chết cũng không thiếu kẻ thích xem náo nhiệt.

"Còn cả tên ác bộc nhà ngươi!" Phong Dã hung hăng trợn mắt nhìn A Lực: "Ngăn đường không nói, dám làm phu xe ta bị thương."

A Lực vẫn ngây ngốc đứng đấy như cũ, trêи mặt không chút sợ hãi, chỉ nhìn Yến Tư Không đầy thăm dò.

Yến Tư Không run giọng nói: "Hạ quan quản giáo không nghiêm, thỉnh thế tử nể thần kinh hắn không được tốt mà thứ tội cho qua."

Phong Dã hừ lạnh, đột nhiên nhún chân, thân hình cao lớn bay lên tầng không, tựa như chim đại bàng tung cánh bổ nhào về phía A Lực. Đám người thậm chí còn không kịp chợp mắt đã thấy Phong Dã đá vào ngực A Lực, đánh bay thân hình cường tráng cao bảy thước ra xa.

"A Lực!" Yến Tư Không vội vàng chạy về phía A Lực.

Chỉ thấy A Lực run lẩy bẩy, miệng phun máu tươi, nhuốm đỏ tuyết dưới người, trông thấy mà giật mình.

"A Lực!" Yến Tư Không đỡ A Lực dậy, sắc mặt lo lắng: "A Lực, ngươi không sao chứ?"

Trong miệng A Lực không ngừng tuôn ra máu, hắn phát ra tiếng câm rêи rỉ, lại không cách nào nói ra.

Yến Tư Không xoay đầu nhìn về phía Phong Dã, trong mắt ánh lên vẻ phẫn hận, y cắn răng nói: "Thế tử cao cao tại thượng, sao lại đến mức so đo với một hạ nhân, không sợ làm mất thân phận sao?"

Phong Dã cười lạnh đáp: "Ta thấy ngươi và tên quái vật này chủ tớ tình thâm, lo ngươi không trách phạt hắn nên liền thay ngươi giáo huấn hộ, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng."

Yến Tư Không liếc sang hầu cận khác, muốn họ đỡ A Lực đi. Sau đó đứng thẳng dậy, nắm chặt song quyền: "Tôi tớ trong phủ mạo phạm thế tử, là tôi quản giáo vô phương, tôi bằng lòng chịu tội thay. Thế tử còn giận chưa xả hết, không bằng cứ nhắm về phía tôi!"

"Ôi trời, đây là sao!"

Chu Mịch Tinh hô to chạy ra, theo sau hắn là rất nhiều tân khách đến tiệc chiêu đãi hôm nay.

Trước cửa đã thành một đám hỗn độn, Yến Tư Không và Phong Dã giằng co trong tuyết, rõ ràng là bộ dáng giương cung bạt kiếm, người sáng suốt là có thể đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

Chu Mịch Tinh vội giải hòa: "Thế tử, trời đang rất lạnh, hà tất phải chịu khổ trong tuyết, không bằng vào phủ để Tư Không phạt ba chén rượu bồi tội ngài..."

Phong Dã giương mắt nhìn phủ đệ xa hoa, chậc chậc hai tiếng, cười khẩy: "Ở rể như Yến Phò mã được lời quá nhỉ."

Sắc mặt Yến Tư Không đã cực kỳ khó coi.

Chu Mịch Tinh và Lương Tùy liếc nhau, đều xấu hổ cực kỳ.

"Vào phủ thì không cần, nào đâu ra lý không mời mà đến." Phong Dã ngạo mạn nói: "Hôm nay ta hồi phủ ngang qua nơi đây, vốn là nước sông không phạm nước giếng, ai ngờ gặp phải tên cẩu nô tài không có mắt, dám chặn đường lớn, còn dám bảo ta đi đường vòng, thậm chí còn làm phu xe của ta bị thương... Yến Phò mã, đừng nói ngươi ta từng cùng ra sa trường, có nói ngươi ta kết thông gia, ngươi cũng không nên làm vậy với ta. Ta muốn đòi công đạo, không tính là ỷ thế hϊế͙p͙ người chứ?"

Yến Tư Không lạnh nhạt đáp: "Hạ quan nguyện thay người làm chịu tội."

Phong Dã nhếch môi cười, tiện tay kéo phu xe của mình từ trong tuyết dậy, nhét vào trong xe: "Tên cẩu nô tài nhà ngươi làm phu xe của ta bị thương, hiện tại ta phải về phủ gấp, không bằng Yến phò mã tiễn ta một đoạn đường nhỉ?"

Đám người không dám thở mạnh nhưng trong lòng nhao nhao cảm thấy Phong Dã khinh người quá đáng, lại dám bảo Yến Tư Không đường đường là một chủ quản Lại bộ, còn là Chuẩn phò mã tương lai lái xe cho mình?

Sớm biết Phong

Dã kiêu căng khó thuần, ai biết đắc tội hắn, hắn lại không tha cho kẻ nào như thế chứ.

Yến Tư Không mấp máy môi, nén nỗi nhục nhã, trầm giọng đáp: "Hạ quan tuân mệnh."

Phong Dã cười ha hả, ngồi lại xe.

Trước mặt bao người, Yến Tư Không dắt ngựa, người làm Yến phủ thì cố gắng dọn dẹp mãi mới mở ra một con đường nhưng vẫn cực kỳ chật hẹp. Y tạm thời không thể lên xe, nhất định phải tự mình dẫn ngựa đi qua. Vậy là từng bước từng bước giẫm trêи lớp tuyết đọng dày, khó khăn xua ngựa rời khỏi đoạn đường chật ních trước phủ Yến.

Tôi tớ vội vàng đuổi theo, phủ thêm áo khoác da cừu cho Yến Tư Không ăn vận mỏng manh, lại bị Yến Tư Không hung tợn ném xuống đất. Y trèo lên xe ngựa, vung roi, hô "giá", cưỡi ngựa đến phủ Tĩnh Viễn vương...

Đám người đưa mắt nhìn xe ngựa đi xa, nghị luận ầm ĩ, Dạ Ly bên cạnh như có điều suy nghĩ...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện