Chương 27:
Sổ con mà Yến Tư Không gửi gấp đến kinh đô rất nhanh được hồi đáp. Như bọn họ đoán, Chiêu Vũ đế bị điều kiện Phong Dã làm cho giận đến giơ tay giơ chân. Sau khi bàn bạc với các đại thần, đồng thời cũng nghe ý kiến trong tấu chương của Yến Tư Không, lão đồng ý xứng danh cho Phong gia trước nhưng không nói xứng danh thế nào, đồng ý giao Tạ Trung Nhân cho Phong gia xử trí nhưng không nói bao giờ giao, lấy đó để Yến Tư Không có thể tiếp tục thương lượng với Phong Dã.
Còn về việc bồi dưỡng Chahar lên thành một Mã thị, trong triều có Mạnh Đạc và Chúc Lan Đình tán thành, lại có Triệu Phó Nghĩa giúp đỡ, nên diễn ra cực kỳ thuận lợi như kế hoạch của Yến Tư Không.
Triều đình phái Tả thị lang bộ Lễ đến Chahar nghị hòa trước, đồng thời lên kế hoạch hợp nhất Đại Đồng và Kiềm Châu thành một phủ do một vị Tổng Đốc cai quản, thúc đẩy nông canh và chăn nuôi vùng Hà Sáo, hồi sinh lại bảo địa màu mỡ sắp chết dần chết mòn này.
Trước đây Kiềm Châu chỉ có tri phủ, không có Tổng đốc, mà vị trị Tổng đốc vốn có ở Đại Đồng từ sau khi Phong Kiếm Bình qua đời, triều đình muốn chèn ép Đại Đồng nên không lập Tổng đốc, quân chính tách rời, hoàn toàn cắt giảm quyền lợi của quân Phong gia, mà tri phủ Đại Đồng hiện tại là Vương An Khắc đương nhiên trở thành người được chọn cho vị trí Tổng đốc của Đại Đồng và Kiềm Châu.
Vương An Khắc lại là người vô cùng thức thời, biết hiện tại trong triều ai như mặt trời ban trưa, sau khi nhậm chức vẫn đến thảo luận với Yến Tư Không phải mở Mã thị thế nào để Hà Sáo khôi phục lại dáng vẻ năm xưa.
Yến Tư Không thấy tình hình Đại Đồng và Kiềm Châu nhìn chung hơn nửa đã nằm trong tay y, nhưng nếu muốn giúp Phong Dã chiếm được ít nhất một trong hai nơi này, bây giờ vẫn còn chưa đủ.
Chỉ dựa vào cái miệng thì không thể nên cơm cháo, muốn khiến quân đội triều đình phải theo phản quân không ngoài hai khả năng, một là chiến bại đầu hàng, hai là sư xuất hữu danh.
Muốn lôi kéo Đại Đồng và Kiềm Châu phải có đủ hai yếu tố này.
Cái gọi là "sư xuất hữu danh" tức là xuất binh phải có lý do, nó có thể là xuống thang thay trời hành đạo, bình định cũng được, thanh quân trắc* cũng tốt, chiến tranh luôn phải có lý do. Phản quân Lang vương ra trận phải trêи danh nghĩa thanh quân trắc, tĩnh quốc nan, trừ hại cho dân.
*Thanh quân trắc: diệt trừ gian nịnh bên vua.
Chỉ là hoạn quan đã diệt, quân trắc đã sạch, cái danh này bắt đầu trở nên gượng ép. Cái danh tốt nhất hiện tại chính là quân soái đang nằm trong tay Yến Tư Không --- vị thái tử danh chính ngôn thuận hơn vị thái tử đương thời --- Trưởng hoàng tử, cũng chính là Sở vương ngày hôm nay, Trần Mộc.
Chỉ cần có Trần Mộc là có thể vu cáo Trần Xuân có ý đồ bất chính với ngôi hoàng đế, lấy đó làm lý do xuất binh, quan trọng nhất là, Trận Mộc có thể hiệu triệu các phiên vương địa phương đồng tâm hiệp lực giương cờ đại nghĩa, không có Trần Mộc, Phong Dã lớn mạnh từng ngày uy hϊế͙p͙ đến giang sơn Trần gia, Chiêu Vũ đế hô hoán cần vương, long tử long tôn này sẽ hợp sức diệt trừ hắn.
Trần Mộc, là then chốt có thể đưa bọn họ vào kinh hay không.
Đây cũng là thứ giúp Yến Tư Không với hai bàn tay trắng lại dám nói điều kiện với Phong Dã.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, y cho rằng lúc này chưa phải thời cơ, không thể mạo muội nói rõ ý đồ với Tiết Quang Vinh và Dư Sinh Lãng, bằng không rất dễ đánh rắn động cỏ, cần phải chọn thời điểm bọn họ bị bức không thể không mưu phản một phát đánh tan phòng tuyến trong lòng họ.
--------------------------------
Cuộc hòa đàm với Chahar vừa mới được triển khai thì tiền tuyến đã báo tin, Phong Dã tức giận chỉ trích triều đình kéo dài thời gian, không có thành ý hợp tác nên dự định tấn công Mậu Nhân trước đông.
Quan tướng Kiềm Châu hay tin sợ đến độ ra roi thúc ngựa đưa tin đến tay Yến Tư Không ngay trong ngày. Yến Tư Không tính toán thời gian, suy nghĩ mình nên đi gặp Phong Dã, bây giờ bọn họ phải trù tính đại sự chiếm hạ Kiềm Châu, bằng không nếu để bước vào đông, thời tiết lạnh vô cùng, lương thảo khó vận chuyển, quân Phong gia hơn nửa chịu không nổi.
Vì vậy Yến Tư Không dẫn theo tám trăm hộ vệ của y trở lại Kiềm Châu, đầu tiên y trấn an đám Từ Vĩnh trước, nhưng bởi vì liên tục trầm mặc nên mọi người đoán trong lòng y cũng không có nắm chắc.
Từ Vĩnh vội la lên: "Yến đại nhân có thể thuyết phục Tiết tổng binh điều binh viện Kiềm Châu không?"
Yến Tư Không than thở: "Kỳ thực trong chuyện này Tiết tổng binh không làm chủ được."
Dư Sinh Lãng giải thích: "Bẩm Từ tri phủ, Tiết tổng binh không phải không muốn tới cứu viện, mà đang chờ kết quả triều đình hòa đàm với Chahar. Giả sử không thành mà ông ấy điều binh, Chahar thừa thắng tập kϊƈɦ, ông ấy gánh vác thế nào nổi."
"Vậy, vậy khi nào mới có kết quả?"
"Đàm phán với đám mọi rợ thô bỉ tham lam ấy trước nay vẫn luôn khó lường." Yến Tư Không trầm giọng nói: "Đương nhiên chúng ta sẽ hòa đàm thành công. Chahar yếu thế , nếu để ta bồi dưỡng sẽ có thể thống nhất ʍôиɠ Cổ, không những vậy còn có khả năng kiếm lời rất lớn từ Mã thị, nhưng rốt cuộc khi nào mới thành thì không ai nói trước được, gấp gáp cũng vô dụng cả thôi."
Ngô Mãng nói: "Phong Dã sẽ không chờ chúng ta thu xếp biên cương ổn thỏa rồi điều binh từ Đại Đồng tới giao chiến với hắn, mấy ngày nay hắn liên tục phái thám báo tới, rục rịch ngóc đầu, e đã nổi giận."
"Ta phải đến đại doanh Lang vương một chuyến nữa để ổn định lại hắn." Yến Tư Không thở dài :"Nếu có thể kéo dài đến lúc triều đình và Chahar thỏa thuận xong xuôi, vậy ta lập tức điều binh Đại Đồng, khi đó chắc chắn đã vô cùng lạnh, lúc đó Phong Dã không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất có khả năng sẽ lui binh."
"Nhưng Phong Dã nhìn thấu tâm tư của chúng ta, trong thư rõ ràng đang chỉ trích chúng ta kéo dài thời gian."
"Ta đã có thủ dụ của bệ hạ đồng ý xứng danh cho Phong gia và giao Tạ Trung Nhân cho Phong Dã xử trí, ta vẫn có khả năng đàm phán được."
"Yến đại nhân..." Từ Vĩnh muốn nói lại thôi: "Chuyến này đi e sẽ gặp nguy hiểm."
Yến Tư Không cười khổ: "Lần trước ta đi đã bị hắn giam lỏng, đi sứ đến trại địch đương nhiên phải hiểu đạo lý một đi không trở lại, giờ lo lắng có ích gì." Y nói sâu xa: "Giả sử ta không thể kéo dài được
Phong Dã, vậy phải dựa vào chư vị bảo vệ thành trì rồi."
Yến Tư Không bi tráng như vậy nhất thời khiến mọi người xót xa, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác.
-------------------------------
Yến Tư Không khởi hành ngay ngày hôm sau. Lần thứ hai đến đại doanh phản quân, lần này Phong Dã không hạ ngục y nữa, mà lấy lễ chiêu đãi sứ thần, triệu tập các tướng lĩnh trong quân tham gia yến hội ăn mừng cùng y.
Trong tiệc, hai người diễn một vở tuồng, Yến Tư Không khua môi múa mép thuyết phục Phong Dã quy hàng. Thời điểm y lấy thủ dụ của Chiêu Vũ đế ra, Phong Dã liền dẫn các tướng sĩ quỳ xuống tiếp chỉ, trông có vẻ hắn đã bị thuyết phục.
Kết thúc bữa tiệc, Yến Tư Không uống đã ngà ngà say, được Ngô Lục Thất đỡ về doanh trướng. Dọc đường đi, y say tí bỉ rồi nói năng lung tung, bảo rằng Phong Dã vẫn giữ lễ vua tôi với bệ hạ, trong lòng vẫn coi mình là thần Thịnh, các tướng sĩ gặp trêи đường đi đều nghe rõ rành rành.
Sau khi trở lại doanh trướng, Ngô Lục Thất hầu hạ y thay y phục và rửa mặt, đặt y nằm xuống giường rồi mới yên lặng lui ra.
Ngô Lục Thất vừa đi, Yến Tư Không liền tỉnh rượu, có lẽ do tửu lượng cao hoặc sợ uống nhiều hỏng chuyện nên đời này y chưa từng thực sự say, y biết Phong Dã chắc chắn sẽ đến tìm y.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, đã thấy Phong Dã yên lặng xốc màn trướng lên, bước vào.
Yến Tư Không mặc trung y trắng thuần, mái tóc đen suôn dài xõa xuống sau lưng như thác nước, y ngồi xếp bằng trêи giường, sắc mặt phiếm hồng, nhưng vẻ mặt vô cùng trầm tĩnh.
"Ngươi đang chờ ta." Phong Dã cũng không phải đang hỏi, mà giọng điệu khẳng định.
"Nếu không phải...thì sao." Yến Tư Không hờ hững đáp: "Mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của chúng ta."
"Phải, nhưng ngươi đi một tháng chẳng phải quá lâu à." Phong Dã ngồi xuống bên cạnh y, ánh mắt băn khoăn.
"Ta không một ngày rảnh rỗi, ngươi nghi ngờ ta sao?"
"Chẳng bao lâu nữa là vào đông, nếu ngươi lòng mang mưu đồ khác, kéo dài tới đông, có khác nào ta kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ đâu?" Phong Dã khều tóc y, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh trêu đùa: "Từng việc ngươi làm, từng câu ngươi nói, ta đều phải suy nghĩ cẩn thận, không thể không hoài nghi."
"Đã vậy ngươi còn dám mưu sự với ta, chẳng phải bảo hổ lột da à?"
Phong Dã cười lạnh: "Nếu đã không nắm chắc ngươi, ta sao dám mưu sự với ngươi?"
"Vậy ngươi khinh thường ta rồi." Yến Tư Không ngạo mạn nhìn Phong Dã: "Kẻ thù của ta đều lần lượt ngã xuống dưới chân ta, trái lại ta khuyên ngươi đừng ôm mưu đồ khác."
Con ngươi Phong Dã lóe ánh sắc bén, vẻ mặt kiêu ngạo của Yến Tư Không khiến lòng người nhộn nhạo, hắn chỉ muốn giam cầm người này dưới thân một ngàn một vạn lần, để tài học nổi danh thiên hạ của y, để mưu mô gian xảo của y lấp đấy trong hắn kɧօáϊ cảm chinh phục hơn xa chinh phục một tòa thành.
Yến Tư Không cũng thấy được lửa ɖu͙ƈ hừng hực trong con ngươi Phong Dã, y giễu cợt: "Lang vương đúng là trẻ tuổi nóng nảy, bây giờ còn có ta cho ngươi phát tiết, những lúc ta không có ở đây, chắc Lang vương không ít lần mưa Sở mây Tần nhỉ!"
Phong Dã nguy hiểm híp mắt lại: "Ngươi nghĩ rằng ta biến mất ba năm nay để ăn chơi đàm điếm sao? Ta và Khuyết Vong cửu tử nhất sinh trốn khỏi kinh đô, rồi lại mất một năm để né tránh truy binh, đoàn tụ với thúc thúc ta. Khi ấy, số người bằng lòng thề chết cùng quân Phong gia chỉ có mấy trăm người. Để che giấu hành tung, chúng ta phải ẩn nấp trong rừng sâu núi thẳm, chẳng hôm nào được no bữa, chỉ chờ ngày Đông Sơn tái khởi*."
*Đông Sơn tái khởi: đợi thời trở lại
Yến Tư Không trầm mặc.
Phong Dã nâng cằm Yến Tư Không lên, tàn bạo nói: "Năm đó nhà ta bị con chó hoàng đế kia giết hơn hai trăm miệng người, tận mắt chứng kiến phụ thân chết trong vòng tay ta, vậy mà ta chỉ có thể bỏ trốn đến nơi đất khách quê người. Còn ngươi thì sao, ngươi loan ca phượng hót với công chúa cành vàng lá ngọc, những ngày ta sống khổ sống sở tính kế mưu sinh thì lại là những ngày ngươi hất mặt nhìn trời rạng ngời rực rỡ. Đã hơn ba năm ta chưa từng được ngủ ngon giấc chỉ để đổi lấy ngày đàm phán với cẩu hoàng đế hôm nay, chỉ để đổi lấy ngày ngươi không thể không tự chui đầu vào lưới!"
Hô hấp Yến Tư Không trở nên gấp gáp, y nắm chặt thành quyền, nhớ lại tiểu thế tử kiêu căng khó thuần năm đó, trong một đêm từ đám mây rơi xuống vũng bùn, nhà tan cửa nát, lang bạc kỳ hồ*. Không ngày nào y không lo lắng và đau lòng cho hắn, nhưng giờ đây hai người rơi vào tình cảnh này, biết trách ai đây, ít nhất năm đó y đã bằng lòng hi sinh tính mạng và bố cục mười năm của mình để cướp ngục, y tự nhận mình không làm...Phong Dã thất vọng.
*Lang bạc kỳ hồ: Sống đầu đường xó chợ.
Y nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ ta sống tốt sao, ta...Quên đi, ngươi sẽ không hiểu."
"Đúng, ta mãi mãi không hiểu, cũng không muốn hiểu ngươi đã từng vì báo thù mà đặt ta ở đâu, đời này ta vĩnh viễn không quên." Phong Dã xoay người ấn Yến Tư Không xuống giường, vẻ mặt dữ tợn: "Ta cần quái gì phải đến quán Sở lầu Tần, oanh ca yến hót, mình ngươi là đủ. Hận thù của ta, đau đớn của ta, ta muốn ngươi phải nếm cùng ta, dù sao, ngươi cư, công, chí, vỹ* cơ mà."
*Cư công chí vỹ: Tự cho mình có công lao lớn.
Yến Tư Không nhắm mắt lại, không muốn nhìn vào mắt của Phong Dã nữa. Ánh mắt coi mình như kẻ thù đó, đôi mắt ấy từng quen thuộc xiết bao, nó từng lấp lánh ánh sáng tình yêu dành cho y, thứ ánh sáng vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí y ấy, y không muốn khắc thêm chúng của hiện tại vào trong đầu nữa.
Chương 28: