Trục Vương

Quyển 6 - Chương 29


trước sau

Chương 29:

Sau khi chiếm thành Mậu Nhân, Phong Dã không cho Kiềm Châu có cơ hội điều binh cầu viện hay thời gian nghỉ ngơi, mà để Nguyên Nam Duật lĩnh binh bao vây Kiềm Châu ngay.

Kết hợp với một vạn binh mã được Dư Sinh Lãng mang từ Đại Đồng tới, binh lực thành Kiềm Châu hiện tại vẫn chưa tới hai vạn, đường lương thực còn bị cắt đứt. Nhưng Kiềm Châu cũng có ưu thế của Kiềm Châu, một là địa thế cao hiểm trở, Phong Dã muốn đánh, cho dù có giỏi công thì vẫn rất bất lợi, hai là lương thực sung túc, nhiều nhất có thể chống đỡ nổi một năm, kéo dài thời gian tốt. Chỉ cần Kiềm Châu dựa vào địa hình mà thủ thành, kiên quyết không chiến, Phong Dã cũng chẳng làm gì được.

Dụng binh chi pháp, thập tắc vi chi, ngũ tắc công chi, bội tắc phân chi*, bây giờ Phong Dã nắm trong tay quân Phong gia và ba quận Kiềm Châu khoảng tám vạn binh lực, gấp bốn lần Kiềm Châu, có thể miễn cưỡng công, nhưng vô luận có phá thành hay không thì thương vong chắc chắn nặng nề, mà vây một năm thì tổn thất lại quá lớn.

*Phép dụng binh, hơn 10 lần thì bao vây, hơn 5 lần thì đánh, hơn 2 lần thì chia nhỏ ra đánh

Bây giờ xem ra, thượng sách là dụ Kiềm Châu rời thành giao chiến, còn thượng thượng sách chính là đánh tan Kiềm Châu từ bên trong, mà Yến Tư Không đã chuẩn bị đầy đủ trước đó.

Kiềm Châu bị vây chưa được mấy ngày thì tiền tuyến Đại Đồng truyền đến tin Chahar quy thuận triều đình, nhưng bây giờ đã muộn, cho dù hiện tại Tiết Vinh Quý có dẫn binh tới cứu viện, từ Đại Đồng đến Kiềm Châu, binh mã mệt nhọc, không kế bày binh, Phong Dã thậm chí sẽ không cho họ có cơ hội hạ trại mà chắc chắn dĩ dật đãi lao*, thẳng tay tiêu diệt. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ Tiết Vinh Quý không dám tùy tiện tìm đường chết như thế.

*Dĩ dật đãi lao: Dùng khỏe ứng mệt.

Sau mấy ngày giằng co, Kiềm Châu lại phái sứ thần tới đàm phán, đến trại địch được chiêu đãi bữa no nê, nhưng còn chưa kịp gặp Phong Dã thì đã bị đuổi về.

Kiềm Châu không hiểu kế hoạch của Phong Dã, lại nghe nói Yến Tư Không đang bị giam lỏng nên không dám tùy tiện hành động nữa, chỉ còn biết tính kế cố thủ.

Về phía Phong Dã, hắn không chiêu hàng, cũng không khiêu khích, mà hàng ngày phái người tới luyện binh ngoài thành Kiềm Châu, thể hiện cho bọn họ thấy sự dũng mãnh và thiện chiến của quân Phong gia, có vẻ tạm thời không có ý định tấn công. Nhưng hắn càng như vậy, lại càng khiến người khác sợ hãi, dù sao hắn mới vừa thừa dịp ban đêm tập kϊƈɦ Mậu Nhân, bây giờ không khỏi khiến người khác hoài nghi hắn đang diễn trò để Kiềm Châu lơ là cảnh giác, trái lại càng khiến tướng thủ thành Kiềm Châu chuẩn bị kỹ càng hơn.

Kế hoạch của Phong Dã và Yến Tư Không là ngó lơ Kiềm Châu một thời gian để tỏ vẻ Phong Dã đang định vây thành dài hạn, không vội đánh, như vậy càng khiến quan tướng Kiềm Châu lo sợ gấp bội hơn. Khi ấy họ sẽ phái Yến Tư Không trở về Kiềm Châu, để y thầm xúi giục Dư Sinh Lãng, như vậy có thể không đánh mà thắng.

Nhưng vừa vào đông, sứ thần Kiềm Châu lại tới, Phong Dã vốn mừng thầm trong lòng, cho rằng Kiềm Châu không ngồi yên trêи ghế nữa, lại không ngờ lần này sứ thần tới đưa thư, chính là thư nhà gửi cho Yến Tư Không, cũng nhân cơ hội gặp mặt Yến Tư Không một phen.

Phong Dã để thủ hạ nhận thư, chiêu đãi sứ thần rồi lại đuổi về, nhưng lần này hắn còn truyền lời, yêu cầu Chiêu Vũ đế ban Hà Sáo làm đất phong cho hắn thì hắn sẽ đồng ý chiêu hàng.

Cầm thư nhà của Yến Tư Không, Phong Dã trở về dịch quán, dửng dựng đẩy cửa phòng của y. Thủ vệ thức thời, lui xuống toàn bộ.

Đi thẳng một mạch như thế ngoài Phong Dã ra thì chẳng còn ai, Yến Tư Không cũng không ngẩng đầu, y chỉ nhìn chằm chằm quyển sách trong tay, từ tốn nói: "Tham kiến Lang vương."

Phong Dã ném thư lên bàn.

Yến Tư Không liếc mắt: "Gì vậy?"

"Thư nhà của ngươi, Kiềm Châu đưa đến."

Yến Tư Không ngẩn người, lập tức đoán ra nội dung trong thư, y theo bản năng lấy sách đè lên, vừa vặn che kín cả bức thư, còn cố tình đổi chủ đề: "Sứ thần nói gì? Là thái độ gì? Ngươi lại đuổi gã về thế nào?"

Phong Dã chống hai tay lên bàn, nhìn Yến Tư Không từ trêи cao: "Ngươi không đọc thư à?"

"Không cần, có lẽ không có gì quan trọng đâu."

Phong Dã trực tiếp rút lá thư ra, nhướn mày nói: "Không có gì quan trọng? Đã vậy, ta đọc giúp ngươi." Nói xong liền xé ra đọc.

"Phong Dã!" Yến Tư Không bật dậy, muốn đoạt lại.

Phong Dã gỡ tay y, rút phăng lá thư ra, đọc nhanh như gió, càng đọc, sắc mặt càng âm trầm.

Yến Tư Không rủ mắt.

Phong Dã siết chặt năm ngón, vò nát lá thư mỏng, lạnh giọng nói: "Chúc mừng Yến phò mã, chúc mừng Yến phò mã, công chúa Vạn Dương hạ sinh cho ngài một tiểu quận chúa rồi."

Yến Tư Không hít sâu một hơi, không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Dã. Trước đó y và Xà Chuẩn đã bàn bạc với nhau, trong lúc Vạn Dương "lâm bồn" Xà Chuẩn sẽ mua một đứa trẻ ở nông thôn, hơn nữa còn phải là nữ nhi, nếu là nam mà ở lại trong kinh, tương lai e sẽ bị lợi dụng làm điểm yếu. Hiện tại tính toán thời gian quả thực đã đến lúc "sinh" rồi, chỉ là trong đầu y lắm chuyện phải lo nên nhất thời quên mất.

Mặc dù trong lòng y hận Phong Dã, nhưng bây giờ cũng không dám chọc giận hắn, chỉ nói: "Ta biết rồi."

Phong Dã ném thư vào mặt Yến Tư Không, con ngươi lạnh lẽo, lại ẩn nhẫn đớn đau: "Tịch nhi đang chờ ngươi đặt tên cho muội ấy."

Yến Tư Không chậm rãi nhặt lá thư lên, vuốt phẳng lại, đọc lướt qua. Đứa trẻ đó đã được Chiêu Vũ đế phong hào là "Hề Vân", nhũ danh Đóa nhi, từ nay về sau, chính là nữ nhi...của y. Y vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không có con nối dõi tông đường, chẳng ngờ cuối cùng vẫn có một đứa thờ nhang khói, mặc dù là nữ nhi. Trong lòng y không nói rõ là cảm xúc gì, song cũng không phải vui mừng.

Phong Dã nhìn sắc mặt bình tĩnh của y, tay cứ nắm rồi lại thả, hắn trầm giọng nói: "Ngươi không vui sao?"

"Ta..." Yến Tư Không ngẩng đầu, đột nhiên quyết
định nói với Phong Dã lai lịch của đứa bé này. Bây giờ bọn họ cách Hà Sáo chỉ còn một bước ngắn, đại cục làm trọng, vào thời điểm mấu chốt này y hy vọng quan hệ giữa y và Phong Dã có thể hòa hợp hơn, nhưng sâu trong thâm tâm, trong góc khuất mà y không muốn nhìn vào nhất lại đang ẩn giấu một hi vọng xa vời rằng có thể giải trừ hiểu lầm với Phong Dã. Y nghiêm túc nói: "Phong Dã, đứa trẻ này không phải của ta."

Phong Dã nhìn chằm chằm y: "Có ý gì?"

"Ta và công chúa chưa từng quan hệ phu thê, đứa trẻ này được Xà Chuẩn mua ở nông thôn để giúp ta thân cận hơn với bệ hạ."

Phong Dã híp mắt lại: "Ngươi có biết mình đang nói gì không? Loại chuyện hoang đường bực vậy mà ngươi cũng hi vọng ta tin à?"

Yến Tư Không khó nén thất vọng: "Là thật, tin hay không thì ở ngươi, ta chỉ nói cho ngươi biết."

Phong Dã túm lấy vạt áo Yến Tư Không, nghiêm giọng nói: "Nếu là giả, ngươi đúng là tà tâm không đổi, vẫn muốn lừa gạt ta. Nếu là thật, ngươi trăm phương nghìn kế, vắt óc suy tính lấy biểu muội ta, rồi cuối cùng lại để một người đường đường là công chúa Đại Thịnh như muội ấy phải thủ tiết cả đời?"

Yến Tư Không nhất thời sôi máu nóng, nghiến răng đáp: "Nàng ghét ta nên..."

"Rốt cuộc ngươi đã làm gì Tịch nhi? Muội ấy vô tội biết chừng nào!" Phong Dã bước lên mấy bước, ấn mạnh Yến Tư Không lên tường, lạnh lùng nói: "Tại sao ngươi lại không từ thủ đoạn đến vậy? Ngươi coi tất cả mọi người là quân cờ trong tay, cho mình quyền tùy ý lợi dụng, ngay cả thê tử cũng không chút lưu tình. Ngươi, ngươi có lòng người không?!"

Đôi ngươi trong veo của Yến Tư Không nhìn thẳng vào Phong Dã, lòng thắt lại. Y chẳng hề ngờ tới Phong Dã lại nói những lời vậy, y càng chẳng hề ngờ tới hơn bản thân vẫn "tà tâm không đổi", vẫn muốn giải thích với Phong Dã, dù cho chỉ thanh minh một việc, dù cho chỉ xóa bớt một việc "sai" trong lòng hắn...

Đời này của y tự đắc thông minh hơn bao người, vì sao ở trước mặt Phong Dã cứ luôn làm chuyện ngu xuẩn như vậy chứ? Rốt cuộc còn muốn tự rước nhục bao nhiêu lần nữa đây y mới có thể nhớ kỹ, trong lòng Phong Dã y đã thành làm gì cũng sai.

Phong Dã quăng mạnh Yến Tư Không xuống đát, tức giận đến đạp tung bàn. Hai tay hắn vang lên răng rắc, tựa như đang liều mạng đè nén điều gì đó, khuôn mặt tuấn tú hơi vặn vẹo, trong con ngươi là bi thương và phẫn nộ khó diễn tả thành lời. Hắn khàn giọng nói: "Có những lúc, ta thật sự muốn giết ngươi."

Nói rồi, hắn xoay người rời đi.

Yến Tư Không chậm rãi bò từ dưới đất dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, y như chết lặng nhìn chằm chằm vào hư vô đằng trước, chậm rãi, nhếch khóe môi giễu cợt, nở nụ cười ảm đạm.

Y dựng bàn lại, rồi nhặt thư Phong gia lên, cẩn thận cất đi. Y sớm biết Phong Dã sẽ giận, đây vốn là điều không thể tránh, y cần gì phải tự làm khó mình.

Kỳ thực, có đôi khi, y cũng không biết mình vì sao phải sống, rồi sống vì ai, tựa như từ nhỏ y đã mang một sứ mệnh, không thành sẽ vĩnh viễn không được giải thoát.

Mà Phong Dã, có lẽ là kiếp của y đi!

----------------------------------------

Phong Dã không xuất hiện chừng mấy ngày, Yến Tư Không bị nhốt trong sương phòng, ngoài người đưa cơm thì gần như không gặp ai, cả ngày bí bức đến ngột ngạt.

Cho đến một đêm trước tết xuân, Phong Dã mới xuất hiện. Hắn lại uống rượu, tuy rằng chưa say nhưng không tỉnh táo lắm.

Yến Tư Không nhớ tới lần điên cuồng của Phong Dã trong đêm say rượu đó mà thầm sợ hãi, nhưng Phong Dã lại chỉ đặt bầu rượu lên bàn, nhìn chằm chằm y, hỏi: "Ngươi đã có tên cho tiểu quận chúa chưa?"

"...Chưa."

"Nếu Tịch nhi không phải biểu muội ta..." Phong Dã ngửa đầu uống một ngụm rượu, lẩm bẩm: "Ta sẽ giết nàng."

Yến Tư Không mím môi, không biết trả lời sao cho phải.

Phong Dã liếc xéo Yến Tư Không, trong con ngươi là ba phần say, bảy phần sắc bén: "Ngươi biết ta hận ngươi nhất là gì không?"

"..."

"Ta hận ngươi nhất..." Phong Dã đứng dậy, chậm rãi đi tới trước mặt Yến Tư Không: "Hận ngươi nhất..."

Yến Tư Không nhìn chằm chằm Phong Dã.

Phong Dã nhếch môi cười, đột nhiên nắm lấy cằm Yến Tư Không, nhắm ngay miệng y dốc rượu vào.

Yến Tư Không bị rượu cay làm sặc đỏ bừng khuôn mặt, y dùng sức thoát khỏi sự ràng buộc của Phong Dã. Bầu rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Phong Dã ôm ngang Yến Tư Không lên, ném xuống giường, lấn người đè lên.

Yến Tư Không chống lồng ngực hắn: "Phong Dã!" Y rất sợ Phong Dã say đến không kiềm chế nổi thú tính mình.

Phong Dã nắm cổ tay y, ánh sáng trong ngươi lúc sáng lúc tối, không biết là tỉnh hay say, hắn thấp giọng nói: "Trước đêm tết, ngươi về Kiềm Châu, tất cả hành động theo kế hoạch."

Yến Tư Không ngẩn người, nhất thời quên cả giãy dụa.

Phong Dã mỉa mai: "Quả nhiên ngươi chỉ quan tâm đến chuyện này, nếu người khác cũng có thể cho ngươi thiên hạ, chắc ngươi cũng bằng lòng "hầu hạ" hắn như vậy nhỉ?"

Yến Tư Không nghiến răng: "Phong Dã, nếu có ngày ngươi hối hận hôm nay đã đối xử với ta ra sao, ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết."

Phong Dã cúi người, nhẹ giọng đáp: "Ta không hối hận." Rồi hắn vạch áo Yến Tư Không...

Chương 30:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện