Trục Vương

Quyển 7 - Chương 15


trước sau

Chương 15:

Chahar mổ trâu giết dê, vừa múa vừa hát, nghênh đón đoàn khách tới từ phương xa.

Trông thì có vẻ niềm nở đấy, nhưng chỉ có người trong cuộc mới thấy nguy hiểm trùng trùng, nhất là với Yến Tư Không mà nói nó chẳng khác nào một cuộc Hồng Môn Yến*.

*Hồng Môn Yến: âm mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng bày ra để trừ hoạn cho Hạng Vũ. Sau này được dùng để ví von những bữa tiệc nguy hiểm chết người, mưu đồ giết hại khách tham gia.

Yến Tư Không và Phong Dã ngồi chưa được bao lâu thì chợt nghe thị vệ hô: "Sứ thần Đại Thịnh đến---"

Ngoài đám lính hộ vệ, đoàn sứ thần này tổng cộng có mười ba người, dẫn đầu là Nhậm Trác thuộc Hồng Lư tự và hai tên Ngự sử, đi đằng sau là một nhóm văn thư và thị vệ thϊế͙p͙ thân. Lần này tham gia tiệc, Nhậm Trác dẫn theo Ngự Sử và văn thư, mỗi người hai thị vệ.

Yến Tư Không và Nhậm Trác có quen biết, trước kia từng làm việc với nhau trong triều, song không thân thiết mấy. Nhậm Trác không có thành tích gì nổi bật, cũng chẳng phải xuất thân từ hàn lâm, nhưng rất giỏi ăn nói, tính tình khôn ngoan, ở trong triều như cá gặp nước, còn tinh thông tiếng ʍôиɠ Cổ và dân tộc Nữ Chân, là sứ thần có một không hai.

Thấy Nhậm Trác bước vào, Yến Tư Không ung dung nhìn họ.

Nhậm Trác bước vào trướng, nhìn xung quanh trước một lượt, thấy Yến Tư Không liền cười khinh khỉnh, sau đó mới hành lễ vấn an Nadakhan.

Hành lễ xong, Nhậm Trác xoay người lại, nhìn Yến Tư Không với vẻ khinh thường: "Ây da, Yến phò mã, Yến đại nhân, đã lâu không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?"

Yến Tư Không đứng lên, chắp tay nói: "Nhậm Thiếu Thừa, từ lần chia tay kinh sư quả thực đã lâu, xem ra ngươi ta đều khỏe, tại hạ có thể an tâm rồi."

Nhậm Trác chắp tay hướng lên trời: "Mang thiên ân trêи mình như gánh nặng ngàn cân, không ngày nào ta không thấp thỏm và làm việc hết sức, chỉ lo trêи phụ bệ hạ, dưới thẹn bách tính nên không dám nói khỏe, sao so được với Yến phò mã mượn gió bẻ măng*, tùy cơ ứng biến, giỏi giữ mình như thế đương nhiên là khỏe rồi."

*Mượn gió bẻ măng: lợi dụng cơ hội để trục lợi.

Yến Tư Không cười: "Thiếu Thừa đại nhân nói vậy làm tại hạ hổ thẹn."

"Hổ thẹn?" Nhậm Trác cười lạnh: "Một kẻ khi sư diệt tổ, thông đông với địch phản quốc cũng biết hổ thẹn à?"

Yến Tư Không không nhanh không chậm đáp: "Năm đó tại hạ theo hầu Tạ Trung Nhân là chịu nhục thật, nằm gai nếm mật cũng chỉ để diệt hoạn quan. Người đời không hiểu ta, ta không oán không hối, bây giờ ta muốn giúp Sở vương đoạt lại vị trí Thái Tử vốn thuộc về nó cũng vì thương muôn dân trăm họ, nhiều nhất ta chỉ soán bệ hạ thôi, cũng không phải phản quốc."

"Vô liêm sỉ!" Nhậm Trác quát: "Ngươi phản bội bệ hạ thì chính là phản quốc."

Yến Tư Không nhếch môi cười: "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh*. Tại hạ một lòng vì dân vì nước, biết rõ nước có thể không quân, nhưng không thể không dân."

*Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh: đây là một quan điểm của Mạnh Tử, tức dân trọng hơn cả, xã tắc đứng sau, quân còn nhẹ hơn.

"Ngươi đúng là..."

"Được rồi, đừng ồn ào nữa." Nadakhan không vui quát: "Chư vị ngồi xuống trước đã!"

Yến Tư Không bình tĩnh trở lại chỗ ngồi đối diện với Nhậm Trác. Bốn mắt nhìn nhau, con ngươi ai cũng lóe sát khí thấu xương.

Nadakhan giơ bình rượu lên: "Vô luận chư vị tới Chahar ta là vì gì thì người từ xa tới đều là khách cả, không thể để người ta nghĩ rằng Chahar ta không biết đạo đãi khách, ta kính chư vị một ly trước."

Mọi người đồng loạt cạn ly với Nadakhan.

Uống rượu xong, Nadakhan bắt đầu kể về thời Chahar và Trung Nguyên hữu hảo, tuy toàn nói vớ nói vẩn nhưng vẫn được hưởng ứng nhiệt liệt. Xem ra Nadakhan tiếp xúc với người Hán lâu, những mặt khác có thể không tiến bộ, nhưng khách sáo và dối trá có vẻ học được không ít.

Nhậm Trác vừa phụ họa, vừa nịnh hót, tỏ vẻ triều đình và Chahar là đồng minh nên vô cùng thân thiết. Yến Tư Không bên cạnh chỉ cười không nói gì.

Một nhóm mỹ nữ ʍôиɠ Cổ tay trắng eo thon nối đuôi nhau vào trướng, khiêu vũ góp vui cho yến hội.

Giờ đã vào đông rét mướt, dù trong trướng có đốt chậu than thật to thì ăn mặc ít ỏi như thế, có là nam tử tráng niên cũng không chịu nổi, vậy mà các nàng vẫn hồn nhiên không hay, trêи mặt luôn nở nụ cười tự tin. Điệu múa các nàng không mềm mại thướt tha như nữ tử Trung Nguyên, mà là một sự mạnh mẽ và man dại giống như tuấn mã băng băng trêи đồng cỏ, làm đám người Hán liên tục vỗ tay khen ngợi tấm tắc.

Yến Tư Không và Phong Dã liếc nhau, trong lòng hai người cuồn cuộn sóng ngầm mãnh liệt, căn bản không có hứng thưởng thức ca vũ phong tình nước ngoài, bởi vì, sống chết của họ đang nằm ở đây.

Phong Dã nắm tay Yến Tư Không dưới bàn, thầm dùng sức.

Tay Yến Tư Không bị siết đến đau, nhưng cơn đau này lại truyền cho y sức mạnh để bình tĩnh, tựa như cho dù trời long đất lở, chỉ cần có Phong Dã kề bên, y liền không sợ hãi, y liền bất khả chiến bại, không gì cản nổi.

Trêи tiệc, họ nâng ly cạn chén, ca múa hăng say, Nadakhan thì cười lớn đưa đẩy chén rượu với bọn họ, còn lệnh vũ nữ rót rượu và hầu họ ăn, tựa như chỉ cần rượu đủ say, nữ nhân đủ dã thì chẳng ai còn để ý đến sát khí âm lãnh ẩn chứa trong bữa tiệc này nữa.

Tiệc tối diễn ra khoảng hai canh giờ, hoàng hôn hoàn toàn bao trùm trời đất, rất nhiều người đã uống đến đỏ cả mang tai.

Rồi Nadakhan đột nhiên cho lui vũ nữ, bàn tay thô ráp xoay chén rượu ngọc trong tay: "Thứ đồ chơi này là Hoàng đế Đại Thịnh tặng cho, nghe bảo có thể mua được một trăm con ngựa của ta, là thật à?"

Nhậm Trác cười híp mắt trả lời: "Bệ hạ tặng Đại Hãn đương nhiên phải là trân bảo được chọn trong ngàn vạn cái rồi, như vậy mới xứng với thân phận tôn quý của Đại Hãn chứ."

Nadakhan gật đầu: "Cũng chỉ có đám người Hán các ngươi mới làm ra được thứ đẹp đẽ thế này, đa tạ hoàng đế Đại Thịnh."

"Mặc dù bệ hạ ở kinh sư xa xôi nhưng chắc chắn sẽ cảm nhận được thành ý của Đại Hãn, khi nào hồi triều ta nhất định sẽ truyền đạt lại quý tình mà Đại Hãn dành cho Đại Thịnh ta lên thiên thính."

Nadakhan cười ha hả.

Yến Tư Không chắp tay nói: "Đại Hãn nói tiếng Hán rất hay, tiếng Hán của các vương tử và thần tử Chahar cũng rất tốt, đủ để thấy Đại Hãn rất am hiểu văn hóa Trung Nguyên. Chahar giáp với phủ Đại Đồng, ta thấy ở đây có nhiều thứ bắt nguồn từ Đại Đồng."

Nadakhan nói: "Không sai, tập tục và y thực của chúng ta chịu ảnh hưởng nhất từ Tây Bắc."

"Vậy xem ra Chahar và Đại Đồng càng nên kết làm láng giềng hơn."

Nadakhan cười, không đáp.

Nhậm Trác cười lạnh: "Yến Phò mã, ta khuyên ngươi đừng phí sức nữa."

Yến Tư Không nhíu mày, nhìn về phía Nhậm Trác.

Nhậm Trác lấy một quyển trục từ trong tay áo ra: "Ngươi có biết đây là gì không?"

Phong Dã híp mắt lại.

Yến Tư Không bình tĩnh đáp: "Tại hạ không có hỏa nhãn kim tinh làm sao đọc được chữ xuyên qua đó, xin Thiếu Thừa đại nhân công khai."

"Thứ này." Nhậm Trác liếc Nadakhan, vênh váo nói: "Là phong cống mà Đại Thịnh ta ký với Đại Hãn."

Yến Tư Không chỉ cảm thấy da đầu tê dại, mặc dù y có đoán từ trước nhưng không ngờ họ đã ký công văn, mà còn để Nhậm Trác lấy ra khiêu khích công khai như thế.

Phong Dã trầm giọng nói: "Ký từ khi nào?"

Nhậm Trác lạnh lùng nhìn Yến Tư Không: "Trước khi các ngươi đến."

Phong Dã siết chặt tay, hung bạo trêи người bắt đầu tản ra tứ phương.

Nadakhan lừa họ, trước khi họ tới gã đã ký hiệp nghị phong cống với triều đình, vậy mà còn lừa bọn họ tới Chahar, rõ ràng là muốn bắt Yến Tư Không dâng lên triều đình làm lễ vật!

Yến Tư Không hít sâu một hơi, trong lòng bàn tay chợt đẫm mồ hôi. Y cứ tưởng rằng Nadakhan còn đang do dự, lại không ngờ triều đình phản ứng nhanh đến thế, họ đã ký công văn phong cống xong xuôi. Chuyến đi sứ lần này đã đưa họ tự chui đầu vào lưới.

Yến Tư Không đứng lên, bình tĩnh nhìn Nadakhan, nói như chưa có gì xảy ra: "Đại Hãn đã ký công văn phong cống với triều đình, lại vẫn mời bọn ta tới đây hòa đàm, định bắt ta ghi công với triều đình sao?"

Nadakhan cười ha hả: "Không dối nhà ngươi, nếu người đi sứ đầu tiên là ngươi, nói không chừng bây giờ kết quả đã khác."

Yến Tư Không mặt không đổi sắc nói: "Vậy tổ chức bữa tiệc này làm gì?"

"Đương nhiên là để đãi khách rồi." Nadakhan cười âm hiểm: "Ta chém sứ thần các ngươi làm người Hán mắng ta là mọi rợ vô phép, cho nên lần này ta mới lấy lễ đón sứ thần để chiêu đãi các ngươi." Gã ngả người về phía trước, cười tà: "Thế nào, ta chiêu đãi có chu đáo không?"

Đám Nhậm Trác cười lớn, đám tướng ʍôиɠ Cổ trong phòng cũng càn rỡ cười to. Hai người Yến Tư Không và Phong Dã lẻ loi trong đám họ, tựa như hai con cừu con lạc vào bầy sói, bất cứ khi nào cũng có thể bị xé tan thành mảnh nhỏ.

Nhưng, Yến Tư Không y không làm được cừu con, còn Phong Dã, càng là một con sói chân chính.

Phong Dã đứng dậy, đi tới cạnh Yến Tư Không, đám thị vệ Chahar đồng loạt rút kiếm, một tiếng "soạt" khiến người ta kinh hãi.

Yến Tư Không và Phong Dã bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ chỉ còn lại sự quyết tâm và ngoan cường, Yến Tư Không chắp tay nói: "Đã vậy, yến hội chưa kết thúc, chúng ta vẫn là khách của Đại Hãn phải không?""

Nadakhan khẽ cười: "Đúng, đúng, ngươi muốn yến hội kéo dài đến bao giờ? Sáng sớm ngày mai chứ?"

Yến Tư Không không đáp, mà nhìn về phía Nhậm Trác: "Thiếu Thừa đại nhân, ngươi cũng là khách, ta cũng là khách, vậy là không có chủ hay thứ gì cả, ta được nói thoải mái rồi."

Nhậm Trác nhướn mày: "Yến Tư Không, ngươi đúng là chưa đến phút cuối chưa thôi, ngươi còn thủ đoạn gì nữa?"

"Có thể cho tại hạ xem công văn phong cống không?"

"Ngươi bị hồ đồ à? Đây là công văn cơ
mật của triều đình, sao có thể để tên loạn thần tặc tử nhà ngươi xem." Nhậm Trác lắc lư công văn trong tay: "Hơn nữa, Đại Hãn ở đây, chẳng lẽ còn giả à?"

"Nội dung công văn đương nhiên là thật, nhưng công văn này không có hiệu lực." Yến Tư Không nghiêm mặt nói.

"Ngươi nói cái gì?" Nhậm Trác bật dậy, giễu cợt: "Ngươi bảo công văn không hiệu lực? Ngươi lại tính toán gì đây?"

"Yến mỗ ta không tài không cán, nhưng ta làm thần Thịnh mười năm, biết tổ chế là không thể khinh nhờn, luật pháp không thể không tuân, Thiếu Thừa đại nhân nói có phải không?"

Nhậm Trác trợn trừng mắt, nhất thời không dám nói gì. Cho dù Yến Tư Không có tiếng xấu thế nào đi nữa thì tài học của y đã quá rõ. Câu này nghe vào là biết dụ địch, sao gã dám trả lời qua loa.

Yến Tư Không nhếch môi cười: "Hoa Hạ ta tôn trọng lễ nghi, theo luật pháp, bất kỳ công văn nào ký kết với nước ngoài đều phải có hai bản, một bản Hán văn, một bản ngoại văn, lấy đó để thể hiện sự tôn trọng với nước ngoài." Y chỉ vào công văn trong tay Nhậm Trác: "Tại sao công văn này lại chỉ có một bản?"

"Ngươi?" Nhậm Trác lập tức nghẹn lời.

Trong lễ ngoại giao với nước ngoài đúng là có luật như vậy, nhưng bởi vì Trung Nguyên cường thịnh, các nước xung quanh đều học tiếng Hán, lâu ngày, công văn chỉ có bản Hán, ngoại văn trở nên dư thừa, lễ nghi sớm chỉ còn tồn tại trêи danh nghĩa.

Yến Tư Không hăm dọa: "Nhậm đại nhân, ngươi thân là Thiếu Thừa Hồng Lư tự, chịu trách nhiệm những công việc liên quan đến ngoại giao, vậy mà lại dám coi khinh quy tắc cơ bản như vậy. Ngươi đang không làm tròn trách nhiệm hay là cố tình bất kính với Đại Hãn đây?"

"Ngươi ngậm máu phun người!" Nhậm Trác giận đến muốn giơ chân: "Đây chỉ là chút sơ suất nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục, ta bổ sung là được rồi."

"Ngươi bổ sung xong, lại cho ngựa hồi kinh đệ trình*, bệ hạ đóng ấn, rồi còn phải chờ về Chahar, gửi đi gửi lại cũng mất hơn tháng." Yến Tư Không cười mỉa: "Không ngờ Nhậm đại nhân có thể mắc sai lầm ngu xuẩn như vậy, đúng là làm người ta cười rụng răng."

*Đệ trình: trình lên để xem xét

Nhậm Trác chỉ vào Yến Tư Không, rồi đột nhiên chuyển sang Nadakhan: "Đại Hãn, tại hạ tuyệt không có ý bất kính, chỉ là nhất thời sơ ý, không thể coi là chuyện lớn gì, Đại Hãn đừng để Yến tặc giỏi khua môi múa mép đánh lừa."

Nadakhan nghe đến ngớ người, nhìn Nhậm Trác đang run như cầy sấy mà thầm nghĩ, người Hán đúng là già mồm. Gã khoát khoát tay: "Chỉ là sơ suất nhất thời thôi, bù vào là được."

Nhậm Trác thở hắt một hơi, lạnh lùng nói: "Yến tặc, Đại Hãn miệng vàng lời ngọc, ngươi nghe rõ chưa?"

Yến Tư Không chắp tay nói: "Đại Hãn, Chahar đã kết liên minh cùng Đại Thịnh thì đáng nhẽ phải tôn trọng lẫn nhau, đằng này sứ thần Đại Thịnh phái tới lại không để Chahar vào mắt, Đại Hãn còn hy vọng tương lai triều đình sẽ thực hiện lời hứa sao?"

"Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi!"

Yến Tư Không bước đến Nadakhan, cao giọng nói: "Nếu Đại Hãn coi trọng minh ước với Đại Thịnh như vậy thì tại hạ cũng không muốn làm tiểu nhân khích bác ly gián, nhưng tại hạ xin khuyên Đại Hãn, tôn nghiêm Chahar phải có, ít nhất Đại Hãn nên nghiêm phạt Nhậm Trác, dù sao hắn cũng đã mắc sai lầm."

Ngực Nhậm Trác phập phồng kịch liệt, trêи khuôn mặt trắng mập ướt đẫm mồ hôi, hắn nghiến răng nghiến lợi: "Hay cho tên Yến tặc không biết xấu hổ, dám đổi trắng thay đen trước mắt Đại Hãn, khi nào về kinh, ngươi ắt bị thiên đao vạn quả!"

Râu mép Nadakhan run lên, gã nheo mắt nhìn hai người: "Vậy ngươi nói xem, ta nên nghiêm phạt hắn thế nào?"

Yến Tư Không liếc xéo Nhậm Trác, đôi môi mỏng bật ra từng chữ lạnh lẽo: "Nên, giết."

Nadakhan vừa định mở miệng thì thân ảnh Phong Dã đột nhiên như ma quỷ bay về phía tên thị vệ gần mình nhất. Hắn đoạt lấy kiếm trong tay kẻ nọ, nhanh chóng tấn công Nhậm Trác.

Tốc độ ánh sáng, một đầu người bay lên không trung.

Biến cố đột ngột dọa cả đám sợ ngây người, Nhậm Trác lìa đầu, đến chết vẫn không biết chuyện gì xảy ra, mắt và miệng gã vẫn còn mở lớn chuẩn bị phản bác Yến Tư Không, lại chẳng hề biết rằng gã không còn cơ hội để nói tiếp nữa.

Wool hoàn hồn trước, quát to: "Lớn mật.". Tướng lĩnh và sứ thần tham gia tiệc rượu không được mang theo kiếm nên hắn liền vén tay áo vọt về phía Phong Dã.

Ngự Sử và văn thư đi cùng với Nhuận Trác bị dọa cho hoảng sợ kêu to, một đám thị vệ cũng lao tới theo.

Đầu Nhậm Trác bị Phong Dã cầm trong tay, thân thể của gã thì gục về phía trước. Yến Tư Không lanh tay lẹ mắt nhanh chóng đoạt lấy tờ công văn phong cống trong tay gã.

Phong Dã che chở Yến Tư Không ở đằng sau, một đao chém bay tên thị vệ, rồi tiếp chiêu Wool đang lao đầu về phía trước.

Wool kiêu dũng thiện chiến, can đảm mạnh mẽ, là tướng quân tiên phong của Nadakhan, nhưng gã vẫn không phải đối thủ của Phong Dã, đời này Yến Tư Không chưa từng thấy ai đánh thắng được Phong Dã.

Vừa qua ba chiêu, Phong Dã đã đá một cước vào miệng của Wool, đầu ngón chân còn đánh bay nửa cái răng của gã, trêи râu mép xám trắng của Wool lập tức dính đầy máu.

Wool ngã xuống đất, các tướng lĩnh và hơn mười thị vệ cùng nhào tới, ngoài trướng còn một đám binh tốt khoác giáp cũng liên tục tràn vào, chẳng mấy chốc trong trướng đã đầy ắp người. Đối mặt với vô số lưỡi đao sắc bén, Phong Dã với sức của một người đặt ngang kiếm trước mặt, vững vàng bảo vệ Yến Tư Không ở đằng sau.

"Dừng tay ---" Yến Tư Không rống to.

Nadakhan trợn tròn hai mắt: "Dừng, dừng tay."

Chỉ thấy Yến Tư Không giơ công văn phong cống trước chậu than ngập lửa, trừng mắt nhìn Nadakhan đầy hung tợn.

Tất cả mọi người dừng lại, trong trướng nhất thời nghe được cả tiếng kim rơi, ai cũng không dám thở mạnh.

Nadakhan chỉ vào Yến Tư Không và Phong Dã, tức đến muốn hộc máu: "Các ngươi, các ngươi điên cả rồi, điên hết cả rồi, ta phải nấu các ngươi, nấu các ngươi!"

Yến Tư Không cười lạnh: "Đại Hãn, ngươi nấu chúng ta, Chahar cũng cách không xa ngày diệt tộc."

"Con mẹ ngươi!" Nadakhan quát.

Phong Dã ném đao trong tay xuống, một tay giơ đầu Nhậm Trác vẫn đang nhỏ máu lên, từng bước tới gần Nadakhan. Hắn cao to lực lưỡng, khí thế bức người, đầu người trong tay, một thân máu đỏ, lại thêm cái mặt nạ thần bí khó dò, thật khiến hắn chẳng khác nào La Sát địa ngục, mỗi bước ở nhân gian đều đầm đìa máu tanh.

Chúng tướng sĩ cầm kiếm vậy mà lại sợ hãi từng bước lui về theo chân hắn, thẳng đến khi chắn trước người Nadakhan.

"Tại hạ bất tài, thay trừng phạt người bất kính với Đại Hãn. Đây là đầu sứ thần Đại Thịnh, mong Đại Hãn vui lòng nhận cho." Phong Dã hất tay, trực tiếp ném cái đầu người kia xuống chân Nadakhan.

Nadakhan đã quen với máu tanh trêи sa trường cũng bị dọa cho run bần bật, gã lắp bắp: "Các ngươi lại dám giết sứ thần triều đình..."

"Đại Hãn nói vậy là sai rồi." Phong Dã lạnh nhạt nói: "Sứ thần rõ ràng là ngươi giết."

"Nói bậy, rõ ràng là ngươi giết!"

Phong Dã nhe răng cười: "Sứ thần chết trêи địa bàn Đại Hãn, không phải ngươi giết thì vẫn là ngươi giết."

Yến Tư Không cười lạnh: "Đại Hãn, trong trướng này đều là người của ngươi, ngươi bảo là chúng ta giết, nếu để đồn ra ngoài liệu có người tin sao? Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu ngươi chém sứ giả, sứ thần Đại Thịnh chết trong tay ngươi, ngươi định khai báo với triều đình sao đây?"

Nadakhan trợn tròn con mắt nhìn Yến Tư Không, đôi ngươi như sắp bật ra máu: "Ngươi...Các ngươi..."

Yến Tư Không đột nhiên thả tay ra, công văn phong cống cứ vậy rơi vào chậu than, trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.

Nadakhan vô vọng vươn tay ra, nhưng lại chẳng thể xoay chuyển đất trời.

Yến Tư Không cao giọng nói: "Đại Hãn, phong cống đã theo Nhậm Trác và ngọn lửa này hóa thành tro bụi cả rồi. Nếu bây giờ Đại Hãn trói ta nộp cho triều đình tạ tội, triều đình có tin hay không vẫn còn khó nói. Có lẽ hiện tại Lang vương đã sẵn sàng xung trận, đại quân chỉ mất ba ngày là có thể tới đây. Đại Hãn là người thông minh, không bằng kết liên minh với Đại Đồng đi. Hôm ấy ta đã nói rõ với Đại Hãn, thứ triều đình có thể cho Đại Hãn, Lang vương ta cũng có thể cho, Lang vương nguyện cùng chung Tây Bắc, cùng chung Hà Sáo với Đại Hãn!"

Nadakhan ngồi thừ trêи ghế lông.

Chương 16:

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện