Chương 19:
Hai người trở về lành lặn, quả thực khiến Triệu Phó Nghĩa thở phào nhẹ nhõm. Nếu Phong Dã mà gặp chuyện gì bất trắc trong tay hắn thì hắn thật sự không biết đối mặt với Tĩnh Viễn vương thế nào.
Bọn họ khai báo mọi chuyện xảy ra ở Quỳ Châu. Triệu Phó Nghĩa nghe xong thì rất cao hứng, mặc dù chuyến này không đạt được mục đích hoàn toàn, nhưng đã gieo ba mầm họa giúp Quỳ Châu, một là Bảo Vân Dũng và Lương vương nảy sinh hiềm khích với nhau, hai là Dương Úy Kỳ thành kẻ hai lòng bán rẻ cầu vinh, ba là bộ hạ cũ của Quỳ Châu rục rịch, chỉ cần một trong ba mầm này mọc, cũng đủ để bọn họ thu phục được Quỳ Châu.
Thế cục lần này có lợi với bọn họ, nhưng để đột phá trong hoàn cảnh khó khăn này vẫn cực không dễ.
Triệu Phó Nghĩa vui vẻ nói: "Hai người các ngươi có công trong chuyến này, phải thưởng!"
Yến Tư Không khiêm tốn nói: "Đa tạ tướng quân, nhưng hiện tại quân tình nguy cấp, nghìn vàng vô dụng, hạ quan muốn gác đến ngày quân ta đại thắng rồi mới lĩnh thưởng."
Triệu Phó Nghĩa càng thêm ngưỡng mộ Yến Tư Không mà tán thưởng vài câu. Lương Quảng đứng bên cạnh không rõ cảm nhận gì, dẫu sao mình chẳng những không công trở về mà còn bị nhốt, ba tùy tùng đi theo đều bị chém đầu, so sánh với Yến Tư Không quả thực hơi nhục nhã.
Chỉ là Lương Quảng không biểu hiện ra, lão vẫn lấy đại cục làm trọng, thương nghị chuyện vây thành.
Triệu Phó Nghĩa nói: "Cũng không biết Quỳ Châu còn dư bao nhiêu lương thảo, hiện tại số lương thảo còn lại của chúng ta tối đa chỉ có thể chống đỡ được hơn tháng."
"Quỳ Châu chỉ đủ lương thảo cho ba tháng." Yến Tư Không nói chắc chắn.
"Hửm, sao ngươi biết được?"
Yến Tư Không cười: "Lúc ta dùng lương thảo kϊƈɦ thích chúng đầu hàng đã nói, "Lương thảo Quỳ Châu đủ các ngươi ăn được bao lâu, một năm, nửa năm, hay ba tháng", khi ta nói một năm, nửa năm, Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ không có phản ứng quá lớn, nhưng khi nói đến ba tháng, hai người lại cùng nhíu mày."
Lương Quảng trầm giọng: "Chuyện này có ý nghĩa lớn lao, Yến đại nhân có dám bảo đảm không?"
"Tám chín phần mười." Yến Tư Không nói: "Hạ quan cũng tính toán qua rồi, dân số Quỳ Châu chỉ bốn chục ngàn, tướng sĩ thủ thành cũng chỉ ba ngàn, theo quy định của triều đình thì kho tích trữ lương thực không được vượt quá hai trăm ngàn thạch (tạ), mà mới phải chịu trời đông giá rét như thế nên sợ rằng lương thực còn dư lại chưa đến một trăm ngàn, bao gồm cả quân khởi nghĩa của Bảo Vân Dũng và người nhà đã hơn năm chục ngàn người, gần một trăm ngàn người chen chúc trong thành Quỳ Châu, lương thảo không chống đỡ được quá lâu."
"Có lý, Yến đại nhân suy nghĩ cẩn trọng, đã tính toán được sấp xỉ chuyện lương thảo." Trong lòng Triệu Phó Nghĩa đã nắm chắc: "Được rồi, việc này không thể chậm trễ, ta phải báo cho quân Địch Giang, ngày mai nhổ trại vây thành."
Lúc này, Phong Dã lại đứng dậy, chủ động xin hai ngàn kỵ binh, muốn mai phục trêи đường Kinh Châu đến Quỳ Châu để phòng Lương vương thật sự phái người tới cứu viện. Bọn họ trái lại không lo đường thủy, bọn họ ở thượng lưu, Lương vương lại ở vùng hạ lưu sông Kinh Châu, sẽ không ngu xuẩn đến mức phái thủy quân đến cứu Quỳ Châu.
Triệu Phó Nghĩa cho phép Phong Dã, còn sai người cưỡi ngựa chiến đi báo cho chủ soái quân dẹp phản loạn Lạc Dương – Địch Vanh, tranh thủ cho kịp thời cơ để ngày mai cử binh tiến quân, hợp vây Quỳ Châu luôn!
Thừa dịp ban đêm, Phong Dã phải dẫn phục binh đi trước, Yến Tư Không liền rót rượu tiễn biệt trong trướng hắn.
Một tay Phong Dã nâng ly rượu, tay còn lại thì nhéo mặt Yến Tư Không, hắn cười đùa: "Chưa từng thấy Yến đại nhân căng thẳng như thế đấy. Sao thế, rất lo lắng cho ta à?"
Yến Tư Không khẽ nói: "Phong Dã, ngươi phải xuất chinh đánh giặc, hơn nữa có thể là người duy nhất thật sự đối đầu trực tiếp với quân địch trong trận chiến này, sao ta không lo lắng được đây."
Phong Dã cố ra vẻ ung dung: "Như vậy, ngươi nên cao hứng mới đúng, ta mai phục đánh lui Lương vương, Bảo Vân Dũng không chịu nổi áp lực lớn sẽ đầu hàng, há chẳng phải chuyện cực vui mừng hay sao?"
Yến Tư Không thở dài: "Ngươi biết ta lo lắng gì mà, bây giờ ta chẳng còn tâm trạng nói cười nữa."
Phong Dã vuốt ve tóc mai y, ôn nhu nói: "Không nhi, đừng lo lắng cho ta. Mười một tuổi ta đã xuất chinh theo phụ thân, đã sớm thường thấy cảnh sa trường, trời sinh mạng ta cứng rắn, ông trời thu không nổi đâu, ta nhất định sẽ bình an trở về."
"Dù chỉ có hai ngàn binh mã?"
"Dù chỉ có hai ngàn binh mã." Phong Dã uống một hơi cạn sạch ly rượu kia, hắn vươn tay ôm Yến Tư Không vào lòng, ôm thật chặt: "Chờ ta trở về."
Yến Tư Không nắm vạt áo Phong Dã, nhắm hai mắt lại: "Gặp chuyện tuyệt đối không được lỗ mãng, chẳng có gì bằng mạng ngươi cả, biết chưa?"
"Ừ."
Yến Tư Không cố nén xuống nỗi lo âu và lưu luyến trong lòng, nhẹ giọng nói: "...Chờ ngươi trở về."
------------------------------------
Ở doanh trại Triệu Phó Nghĩa, ngoài mười ngàn binh mã mang từ Cảnh Sơn tới ra thì còn có mười ngàn thủy quân được điều động từ Lưỡng Hồ tới, mà binh mã Địch Vanh dẫn đến đây cũng vừa khéo là hai chục ngàn người, chẳng qua hai chục ngàn người này đều là bộ binh.
Ngày tiếp theo, bốn chục ngàn đại quân phân theo hai đường thủy bộ, tựa thế nước cuồn cuộn tiến quân về thành Quỳ Châu.
Trong chốc lát xe ngựa đầy đồng, buồm giăng đầy sông.
Bốn chục ngàn binh mã đến Quỳ Châu trước trời tối, chọn vùng cao hướng về phía mặt trời để đóng doanh cắm trại, làm tắc nghẽn mọi đường thủy bộ quan trọng của Quỳ Châu, hệt như vây nó thành một tòa trì cô độc.
Yến Tư Không đứng nơi cao trong doanh trại, nhìn về Quỳ Châu phía xa mà sinh lòng cảm khái.
Mười năm trước, y đứng trêи thành, quân Kim dưới thành. Đại quân một trăm ngàn áp sát, cờ quân che khuất ánh mặt trời, binh giáp như mực, trường thương như rừng, y từng bị dọa đến run lẩy bẩy, nếu không phải có người đứng đầu cương nghị lại anh dũng như Nguyên Mão giữ được niềm tin và ý chí chiến đấu của dân chúng và tướng sĩ thành Quảng Ninh, thì sợ rằng kết quả đã là thành tan người mất.
Mười năm sau, y đứng dưới thành, trở thành phe công. Một nửa bộ tướng Quỳ Châu là đám người ô hợp khởi nghĩa, một nửa là bộ hạ cũ có ý nghĩ xấu xa, sợ rằng kẻ có chí chiến đấu lác đác chẳng mấy ai, bách tính Quỳ Châu lại chỉ là một đám dê cừu thiếu hiểu biết, không biết làm chủ mình nên đi theo kẻ chăn nào, Quỳ Châu cũng không có quyết tâm liều chết chống lại bọn họ, tinh thần đã bại rồi thì chuyện thu phục chỉ ngày một ngày hai.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Phó Nghĩa phái khinh kỵ chạy đến dưới thành Quỳ Châu thách đánh, khuyên hàng, làm y như chiến thuật mà Bảo Vân Dũng dùng để chiếm đoạt Quỳ Châu lúc trước.
Cho dù nội bộ Quỳ Châu không xảy ra biến cố, nhưng lương thực đã ăn xong, sớm muộn gì chúng cũng phải hàng. Nếu Bảo Vân Dũng và Dương Úy Kỳ có đầu óc, chúng sẽ không ép mình đến bước đường cùng, dẫu sao Quỳ Châu vốn không phải của bọn chúng, mà người vây thành lại là quân đội chính quy của Đại Thịnh, họ sẽ không chạm đến cây kim sợi chỉ nào của bách tính.
Chẳng qua, dây dưa ở Quỳ Châu thêm một ngày cũng đã là cực kỳ bất lợi với bọn họ, bởi vì hiện tại lương thảo của bọn họ còn túng thiếu hơn cả Quỳ Châu, mà bên Lương vương lại khó đoán sẽ hành động thế nào, nếu không nhanh ép Quỳ Châu đầu hàng thì thắng bại hay không vẫn chưa biết được.
Trận cờ này chưa cả thấy máu nhưng đã đánh cược tính mạng của mấy chục ngàn tướng sĩ.
Vài ngày sau, tiền tuyến truyền tới tin chiến sự, Phong Dã bắt được trinh sát mà Bảo Vân Dũng lén phái đi cầu viện. Sau khi để lộ với trinh sát lương thảo quân Thịnh đầy đủ, cũng đã tính toán xong kế vây thành lâu dài, hắn lại giả vờ sơ suất, để người này chạy trốn.
Triệu Phó Nghĩa lập tức phái thêm hai ngàn tinh binh cho Phong Dã. Bọn họ vây thành nhiều ngày mà Lương vương vẫn chưa có hành động gì,điều đó chứng tỏ trước khi bọn họ công thành, Lương vương ít nhất sẽ không xuất binh. Phong Dã để trinh sát đến cầu viện, nếu Lương vương thật sự xuất binh sẽ vừa khéo có hắn mai phục cản đường, nếu Lương vương không xuất binh thì Bảo Vân Dũng tất rơi vào tuyệt vọng. Triệu Phó Nghĩa tăng binh cho Phong Dã cũng là hy vọng có ngày Lương vương xuất binh, nhất định phải đánh đau hắn một trận.
Hôm nào Triệu Phó Nghĩa cũng phái người đến dưới thành thách chiến, mà Bảo Vân Dũng lại vẫn thờ ơ như trước, sợ rằng còn hy vọng vào Lương vương, dựa vào địa thế để chống cự.
Sau vài ngày thả trinh sát chạy trốn, Lương vương lại thật sự xuất binh. Trước đây, bọn họ đa phần đều cho rằng Lương vương sẽ không xuất binh mà bỏ lại Quỳ Châu, đi thẳng xuống Kim Lăng.
Nghe tin Lương vương xuất binh mà trong lòng Yến Tư Không nửa vui nửa buồn, vui vì Lương vương thiếu quyết đoán, đi sai một nước cờ, buồn vì nếu Lương vương bại quá nhanh thì kế hoạch y mượn cơ hội để kéo Cát Chung, thậm chí là Tạ Trung Nhân có liên quan vào đại án
phản nghịch sợ rằng sẽ tan vỡ.
Song, cái y quan tâm nhất hiện tại lại là an nguy của Phong Dã, Phong Dã là lực lượng quan trọng giúp y bước vào trung tâm quyền lực trong tương lai, quyết không thể sơ xuất ở đây được.
Thật may Phong Dã không làm mọi người thất vọng, hắn dùng bốn ngàn tinh binh mai phục đã chặn được hai chục ngàn binh mã Lương vương trêи đường Viễn Hoa, giết địch sáu ngàn. Dĩ nhiên, bản thân Phong Dã cũng hao tổn nửa binh lực. Bởi vì đường từ Kinh Châu đến Quỳ Châu thiếu núi thiếu nước, không có điều kiện tự nhiên để mai phục, nên chiến dịch này của Phong Dã cũng coi là cứng đối cứng, phần nhiều là được hời quân địch mệt mỏi mới tấn công, đánh bất ngờ, nhưng sao thì vẫn đã ép được binh mã Lương vương quay trở lại Kinh Châu.
Tin Phong Dã chiến thắng truyền về đại doanh nhưng hắn lại không mang binh trở về doanh. Để phòng ngừa Lương vương hồi mã thương*, hắn vẫn phải tiếp tục trú đóng tại chỗ.
*Hồi mã thương: quay đầu lại bất ngờ đâm ngọn thương vào kẻ địch.
Triệu Phó Nghĩa mừng rỡ, lệnh chúng tướng phải giữ bí mật chuyện này, trong quân lắm người nhiều miệng sẽ khó tránh được có gian tế trà trộn vào. Mặc dù chiến thắng trận đầu là tin tức tốt làm phấn chấn lòng quân, nhưng hiện tại hắn phải bảo đảm Quỳ Châu không được có tin Lương vương xuất binh để đẩy bọn chúng dần vào vực sâu.
Sau một tháng vây thành, bởi vì lương thảo tiếp tế mãi không đến nên lương thảo quân Thịnh rơi vào tình trạng khẩn cấp, mà Bảo Vân Dũng lại vẫn giả chết trong thành như cũ, hai phe giằng co mãi không thôi.
Trong lòng Triệu Phó Nghĩa nóng nảy nhưng trêи mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh, hắn phái một đội kỵ ngũ đến luyện binh dưới thành Quỳ Châu, người thách chiến cũng bắt đầu hô to Lương vương mang binh xuống Nam, vứt bỏ Quỳ Châu rồi.
Đến giờ Bảo Vân Dũng đã đợi Lương vương một tháng, trinh sát rõ ràng đã báo Lương vương phái binh tới tiếp viện, nhưng hắn lại không nhận được một binh một chốt nào, thậm chí còn chẳng lấy một tiếng thét to. Trêи dưới toàn quân nay đã tràn đầy tin vịt, họ đoán Lương vương lừa bọn họ, mà lời truyền lại càng nghiêm trọng theo thời gian, cho đến khi Triệu Phó Nghĩa thừa cơ thích hợp phát tin Lương vương đã xuôi nam, liền vừa khéo chứng minh suy đoán trong lòng rất nhiều người, cũng đẩy Bảo Vân Dũng vào đường cùng trong nháy mắt.
Lúc này không chỉ là bộ hạ cũ của Quỳ Châu nữa, mà ngay cả đội quân khởi nghĩa theo Bảo Vân Dũng từ đất Thục đến đây cũng bắt đầu bất mãn với hắn. Quân địch vây thành, tứ cố vô thân, ai bằng lòng làm cá trong chậu chờ chết chứ.
Cuối cùng, vào một hôm