"Lạc Lạc, anh đã xin lỗi em gần hết cả học kì, vậy mà vẫn hư như thế, không ngoan một chút nào hết.
"
Niên Nhĩ Lạc chán ghét nhìn Tần Hiên, cô dùng tay đẩy cậu ta ra, muốn quay đầu bỏ trốn nhưng sau đó lại bị kéo lại.
"Niên Nhĩ Lạc anh mất hết kiên nhẫn rồi đấy!"
"Anh đã xin lỗi em, vì em mà chịu bao nhục nhã, sao em cứ không biết điều thế hả?"
Tra nam cho dù có hoàn lương vẫn là tra nam, mà Tần Hiên lại còn siêu cấp tra nam, lúc nào cũng coi bản thân là cái rốn của vũ trụ.
Niên Nhĩ Lạc đạp vào mắt cậu ta, giận dữ quát.
"Tao ghét mày, tao hận mày, mày làm ơn đừng bao giờ xen vào cuộc sống của tao nữa.
"
"Nhưng Lạc Lạc, anh yêu em, thiếu em anh không có sống tốt.
" Tần Hiên buồn bã nói, cậu ta nắm lấy chân của Niên Nhĩ Lạc giữ lại, không cho cô đạp hắn nữa.
"Ngoan ngoãn chia tay Mẫn Doãn Kì đi, chúng ta sẽ lại hạnh phúc, em không thấy như vậy rất tốt hay sao?"
Niên Nhĩ Lạc giãy dụa, dùng toàn bộ sức lực giãy chân ra khỏi sự kiềm hãm của Tần Hiên, cô đưa tay cào vào mặt cậu ta, đánh bốp bốp.
"Chia cái con mẹ mày, mắc đ*o gì tao phải chia? Sống với mày thì tao thà chết đi.
"
Tần Hiên mất hết cả lí trí, cậu ta nắm lấy tay cô sau đó đè ra đất.
"Niên Nhĩ Lạc con mẹ nó em làm tôi phát bực, tôi biết trong tim em còn có tôi, em không thể nào chối bỏ được.
"
Niên Nhĩ Lạc rất muốn phun nước bọt vào mặt Tần Hiên, sau đó đánh cho cậu ta chết luôn càng tốt.
Như cái cách cậu ta đã bóp ch3t tình yêu của cô dành cho cậu ta vậy.
"Tôi từ lâu đã chết tâm với cậu rồi, đừng ngoan cố nữa, tôi sẽ không bao giờ quay lại với cậu.
"
Không biết động trúng chỗ đau nào của Tần Hiên, cậu ta đột nhiên bật cười điên loạn, ánh mắt cậu ta đỏ au ngập tràn hơi nước.
Sau đó cậu ta ôm Niên Nhĩ Lạc dậy rồi kéo cổ đến chỗ ban công sân thượng.
Một đường như thế, Niên Nhĩ Lạc cảm thấy không ổn chút nào.
"Cậu muốn làm gì?!"
Tần Hiên đôi mắt vô hồn trống rỗng nhìn về xa