"Ủa anh trai công viên?"
"Bé Niên Nhĩ Lạc?"
Niên Nhĩ Lạc ngơ ngác chớp chớp mắt nhìn gương mặt của anh ta, sau đó lùi lại một bước, giữ một khoảng cách an toàn.
Anh ta hình như cũng thấy hành động đó của cô, chỉ mỉm cười một cái rồi dịu dàng nói.
"Có duyên ghê, gặp hai lần một ngày luôn.
"
Niên Nhĩ Lạc cũng mỉm cười khách sáo lại, sau đó quay đầu muốn lấy đồ hộp trên kệ.
Nhưng rất nhanh đồ hộp đã bị chàng trai lấy xuống, để vào giỏ đồ cho Niên Nhĩ Lạc.
"Anh lấy giúp rồi.
"
"Không, đem nó về chỗ cũ giúp em.
" Niên Nhĩ Lạc cầm lấy đồ hộp đưa cho chàng trai, gương mặt bình thản nói.
Chàng trai có chút khó hiểu, nhưng với thái độ kiên quyết của Niên Nhĩ Lạc anh ta vẫn để lại chỗ cũ.
Lần này Niên Nhĩ Lạc bật nhảy một cái nhẹ nhàng túm lấy cái lon đồ hộp, rồi bỏ vào trong giỏ đồ, lạnh nhạt lách qua người chàng trai.
"! "
Chàng trai nhìn bóng lưng nhỏ bé của Niên Nhĩ Lạc, anh ta không tin bản thân không tiếp xúc được với cô, vì thế liền chạy theo.
"Em mua thức ăn về nấu bữa tối ư?"
"Ừ.
"
"Đảm đang ghê.
"
"Ừ.
"
"Em nấu ngon lắm hả?"
"Ừ.
"
Chàng trai cứ hỏi một câu thì Niên Nhĩ Lạc ừ một cái, cho dù có hỏi tới cái gì cô cũng chỉ ừ, ừ và ừ.
Nhưng chàng trai có vẻ không mất kiên nhẫn, vẫn vui vẻ cùng Niên Nhĩ Lạc bước đi, sau đó anh ta đột nhiên hỏi.
"Làm bạn gái anh nhé?"
Tiếp theo đó, có một cái hộp đập vào mặt anh ta.
"Cút hộ bà nội, bà nội có ông nội mày rồi, biến ra nha.
"
Niên Nhĩ Lạc hung hăng quát xong, cũng không thèm nhặt cái hộp bản thân vừa ném, liếc chàng trai một cái rồi quay người rời đi.
Khí chất hệt như Mẫn Doãn Kì, em trai của anh ta.
Mẫn Doãn Kiệt lau vết máu ngay khóe môi, ánh mắt thú vị dõi theo bóng lưng của Niên Nhĩ Lạc, tiếp tục mặt dày đi theo cô.
"Anh đùa thôi mà, kiểu anh thấy em ừ mãi nên hỏi thế.
"
Niên Nhĩ Lạc không quan tâm Mẫn Doãn Kiệt, cô đem ra tính tiền, lấy đồ xong thì đi ra khỏi siêu thị để về nhà, anh ta thì vẫn bám theo mãi.
"Em muốn biết anh tên gì không?"
"Không.
" Niên Nhĩ Lạc ôm theo túi đồ, nặng nề bước đi.
Mẫn Doãn Kiệt thấy Niên Nhĩ Lạc khổ sở mang đồ thì