Một đường đi lo sợ bất an. Tới khi tới trước cửa cung Vĩnh Thọ cung, từ xa xa đã nhìn thấy hai tiểu Thái giám thủ vệ đứng bên ngoài, Tang Chi không khỏi bất giác quay đầu nhìn quanh trái phải, bản thân cũng không nghĩ tới mình lại đang tìm kiếm thân ảnh của Tố Lặc.
Đại khái là Tang Chi cảm thấy mình thiếu nợ nàng ta một câu cảm ơn. Suy cho cùng thì Tố Lặc chính là có ơn cứu mạng nàng. Nhưng đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy có ai tới bên mình ngoài bản thân mình, thậm chí trong lòng Tang Chi lại nổi lên chút cảm giác mất mát. Nàng thu liễm tâm tình, hít vào một hơi sâu mới có thể đè xuống cỗ bất an, mạnh dạn tiến bước đi vào. Hai tên thái giám đã nhận ra nàng, vội vàng cười cười nói nói, "Tang Chi cô nương."
"Hai vị công công hảo." Tang Chi nắm siết chặt miệng chậu than, cười, "Không biết hai vị công công có thể giúp ta chuyện nhỏ này được hay không?"
Hai tên Thái giám kia mang dáng vẻ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biểu tình ý vị thâm trường rồi lại nhìn nàng nheo mắt cười, "Có việc gì, mời Tang Chi cô nương cứ nói."
Sao Tang Chi lại không hiểu ý tứ của ánh mắt này, liền vô thanh vô sắc đút vào tay hai người kia mấy lượng bạc vụn, "Phiền hai vị giúp ta đưa chậu than này vào nội cung a."
"À..." Hai tên Thái giám chia nhau nắm bạc, có chút bất mãn.
Tang Chi vội vàng nói, "Hai vị công công thứ lỗi cho, ta vừa tới Thừa Càn cung không lâu, tiền tiêu vặt cả tháng cũng chỉ được có năm lượng bạc. Quả thực..." Nàng bày ra bộ dáng ngượng ngùng, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi đấy!"
Hai thái giám kia như vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn lên nàng, "Cái gì vai a?"
Tang Chi ngẩn người, thăm dò hỏi lại, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi?" Mà thấy hai tên kia vẫn đang mờ mịt mông lung, Tang Chi lập tức thảng thốt trong lòng. Không xong rồi! Nàng lại quên mất, thái giám cung nữ trong nội cung đa phần là không biết chữ. Thái giám may ra còn có thể được chủ tử ban ân, đi theo học được mấy chữ, nhưng cung nữ thì có lẽ là nhất định không thể có cơ hội biết chữ đâu! Trừ phi là xuất thân Tú nữ, xuất thân là Tú nữ còn có thể có hiểu biết văn chương. Nhưng Tú nữ bình thường sẽ chẳng trở thành cung nữ bao giờ, mà nếu có làm cung nữ rồi cũng sẽ rất thanh được thăng lên bậc Nữ quan.
Nhưng thói quen nhiều năm của nàng, há lại nói sửa là có thể sửa? Tang Chi muốn toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói, "Ý ta là ta không có bao nhiều tiền, toàn bộ gia tài gộp lại cũng chỉ đủ mua mảnh vải vá vai mà thôi..."
Nói xong, tự mình cũng cảm thấy ê răng. Mà còn chưa nghe tên tiểu Thái giám đáp lại, Tang Chi đã nghe được một tiếng bật cười phát ra sau lưng mình. Quay đầu nhìn lại, "Tố Lặc!"
Cũng không biết là Tố Lặc từ đâu chạy tới chỗ này. Tang Chi vừa mừng vừa sợ, nhưng lại bắt gặp được ánh mắt của người kia đang chớp động, lại như đang sâu lắng đánh giá mình. Sắc mặt Tang Chi đông lại, nhận ra hẳn là những lời nàng vừa nói đã bị Tố Lặc nghe được ít nhiều.
Lúc này hai tên tiểu Thái giám mới nói, "Trong cung cũng đâu có chỗ cho ngươi mua vải chứ, y phục của ngươi đều là do nội cung phân cho a!"
"Phải, phải phải, đúng là như thế." Tang Chi hết sức khó xử, lại vẫn bày ra bộ dáng điềm đạm tự nhiên, "Vậy phiền hai vị công công giúp đỡ."
Tố Lặc lại đè tay nàng lại, "Bọn họ lại dám rời vị trí hay sao? Ngươi cũng đã đến rồi, không nên làm phiền người khác như thế. Chẳng lẽ sau này mỗi lần ngươi tới đều phải dựa vào bọn hắn?" Không chừa cho Tang Chi có cơ hội phản bác, Tố Lặc đã cầm cổ tay nàng, kéo nàng đi thẳng vào trong, để lại hai tên Thái giám còn đang đứng ngơ ngẩn.
Thời khắc bước vào cánh cổng, cả người Tang Chi đều muốn run lên. Tố Lặc quay sang liếc nhìn nàng một cái, Tang Chi liền chùn bước níu tay người kia lại, ánh mắt cầu khẩn, "Tố Lặc! Ta không dám vào đâu a..."
"Vậy ta để ngươi ở lại đây?" Tố Lặc dừng một chút, "Ngươi không phải sợ, có ta ở đây rồi." Nàng giằng lấy chậu than trên tay Tang Chi, đặt xuống trên mặt đất, lại tiếp lời, "Tới, nói chuyện với ta một lát."
Nghe thiếu nữ đột nhiên nói thế này, trong lòng Tang Chi đột nhiên lại thấy ấm áp. Chưa hoàn hồn nàng đã bị kéo tới sân nhỏ ở tỉnh đình Đông Nam. Mái ngói lưu ly phủ một màu vàng rực, vẻ đẹp này ở chốn đây vẫn chưa bị thời gian bào mòn phá hủy, thời hiện đại không thể so sánh. Bố cục Vĩnh Thọ cung hình chữ "Thiên", tiền viện rộng rãi thường trống trải vắng vẻ, căn bản là vì Tĩnh phi cùng cung nhân Vĩnh Thọ cung hầu như đều ở hậu viện mà thôi. Chậu than đặt trên bậc thang trước viện, Tang Chi có chút không yên lòng.
Tang Chi cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn về chậu than, Tố Lặc lại cảm thấy buồn cười, "Lo lắng thì ngươi tới mang lại đây là được rồi." Tang Chi do dự, đang lúc muốn đứng lên tới lấy chậu than, Tố Lặc lại giữ nàng lại, "Nơi này không có ai, ngươi tính đi thật sao?"
"..." Tang Chi bất đắc dĩ, "Tố Lặc, ta tới là để đưa than..."
Thần sắc Tố Lặc như có chút lạnh xuống, ngữ điệu nhàn nhạt, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi."
Tang Chi căng thẳng trong lòng, đành cười lên, "A, ngươi có thấy nơi tỉnh đình này quá lạnh lẽo rồi không... " Nàng âm thầm dò xét biểu tình của Tố Lặc, lại thấy Tố Lặc câu khóe môi, ánh mắt mang tia đánh giá thú vị mà nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi biết chữ?"
Tang Chi lập tức lắc đầu.
Tố Lặc cũng chẳng muốn hỏi nhiều thêm nữa, nói, "Vĩnh Thọ cung quả thực lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng dù lạnh lẽo buồn tẻ nhưng cũng thực thanh tịnh yên tĩnh."
Tang Chi không thực hiểu ý tứ của người kia, cũng không dám nói thêm điều gì. Tố Lặc liếc nhìn nàng một cái, "Tang Chi, hôm nay gặp lại, ta lại thấy ngươi rất an phận a. Lần trước không phải còn ép ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ sao?"
"Cái kia..." Tang Chi cắn môi, nhỏ giọng cúi đầu, "Lần trước, thật xin lỗi... còn lần này... từ nay ta không dám nữa!"
Thần sắc Tố Lặc ảm đảm, khí tức cũng nguội lạnh đi, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng chậm rãi, "Tại sao không dám?" Ánh mắt chợt lấp lóe, "Tang Chi tỷ tỷ, ta cũng như tỷ tỷ, chúng ta đều là cung nữ, không phải sao?"
Tang Chi cúi đầu, tâm tình lúc này chẳng tránh được trở nên phức tạp. Do dự ngẩng đầu nhìn Tố Lặc, liền bắt được ánh mắt phức tạp của thiếu nữ kia, mà ánh mắt này lại phảng phất ẩn nhẫn cùng chờ mong, tựa hồ như bất kỳ lời nói nào của nàng cũng có thể hủy đi sự tốt đẹp của thiếu nữ này. Tâm tư Tang Chi mềm mại đi, chẳng đành lòng phụ sự chờ mong của người kia, chỉ miễn cưỡng động môi, "Hóa ra là ngươi thực sự nhỏ hơn ta, theo đạo lý ở quê nhà ta thì nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Nhưng chỉ sợ ngươi