Những tia nắng cuối cùng của ngày càng lúc càng yếu ớt, tuyết đã ngừng được một lát. Tà dương đã kéo tới bao phủ một góc vàng son. Mùa này, khi tuyết dừng khí trời còn càng lạnh hơn so với khi tuyết rơi. Hoàng hậu khoác liên bồng y màu kim hoàng, cổ đứng phủ bởi lông cừu, dây cột buộc lại, chỉ mang theo Thái Uyển Vân, đi bộ tới Vĩnh Thọ cung.
Những ngày này Tĩnh phi vẫn luôn lo lắng thấp thỏm. Đã lâu như vậy rồi, một tin tức thôi cũng không thấy, nàng khó lòng nào yên tâm.
"Mười một ngày, Cẩm Tú, mười một ngày rồi, mười một ngày đã đủ cho ngươi rời khỏi kinh thành." Tĩnh phi lẩm bẩm, "Rốt cuộc ngươi có làm theo lời ta bảo hay không?" Nàng để lại ngân phiếu, ngoài ngân phiếu còn có một phong thư. Cẩm Tú tuy rằng không biết nhiều chữ, nhưng cũng biết đủ cơ bản. Nàng dặn dò Cẩm Tú hãy rời khỏi kinh thành, nhưng đừng về Khoa Nhĩ Thấm, đừng quay trở lại thảo nguyên, nhất định phải một đường tiến về phía Nam, đi càng xa càng tốt. Mệnh lệnh của nàng chính là, Cẩm Tú bằng mọi giá không được trở lại Tử Cấm Thành. Xưa nay Cẩm Tú tuyệt đối nghe theo nàng, nàng tin rằng mình nói Cẩm Tú đi, Cẩm Tú chắc chắn sẽ không dám không đi. Nàng cho rằng mười một ngày nàng dù không đủ để Cẩm Tú có thể tìm được kế sách ổn định nhưng cũng đủ để thoát khỏi nguy hiểm tạm thời. Có điều, nghĩ đến việc người kia thực sự rời khỏi rồi, Tĩnh phi lại không nhịn được mà đau lòng buồn bã. Nàng không đành, nhưng càng không thể giữ người lại để người chịu chết. Nàng cũng đã nghĩ đến việc nếu như có chết, Cẩm Tú cũng sẽ là chết trong tay mình, nhưng cuối cùng nàng lại chẳng thể nào ra tay.
Dù sao người kia vẫn còn có một con đường sống, đối với nàng cũng là một loại hy vọng.
Tiếng thông truyền Hoàng hậu tới từ ngoài truyền vào, kéo Tĩnh phi ra khỏi dòng suy tư. Cửa mở, chỉ có mình Hoàng hậu bước vào.
Tĩnh phi đứng bật dậy, "Thế nào? Có tin tức rồi?"
Thần sắc Hoàng hậu vẫn như thường, đi tới trước mặt Tĩnh phi lại chợt nở nụ cười khẽ, "Phải."
Tĩnh phi vui mừng quá đỗi, "Thật sao? Nàng thế nào rồi? Nàng đang ở đâu?"
"Cụ thể không rõ." Thái độ của Hoàng hậu không có nửa điểm sơ hở, không thể chê vào đâu được, "Tra ra được có một cung nữ tới Bạch Vân Quán khoảng hơn một tuần trước, sau khi tỉnh dậy ở lại không bao lâu đã liền rời khỏi rồi. Tra thêm được nàng ta lên một chiếc xe ngựa, đi về hướng ngoại thành. Có điều lúc ấy trời đã tối, không ai chú ý tới xe ngựa này đi về nơi nào."
Tĩnh phi chăm chú nghe, thở phào một hơi, "Tốt rồi, đi là tốt rồi." Nói xong, nàng đưa mắt nhìn quanh, có chút thất thần.
Hoàng hậu hơi cúi, khẽ chớp chớp mắt thu lại tâm tình. Lại ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn đã thấy Tĩnh phi rơi nước mắt từ lúc nào. Nàng nhìn thế cũng không nhịn được mà sinh lòng thương cảm, "Cô mẫu..."
"Thực sự đi rồi. Ấy vậy mà đã thực sự rời khỏi nơi này rồi..." Mắt đỏ bừng, giọng nói nghẹn ngào, "Nàng cuối cùng vẫn là nghe lời ta nói. Rất tốt, rất tốt..."
Hoàng hậu ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy như có gì đó chặn lại ở cổ.
"Đi rồi là tốt. Tốt rồi." Tĩnh phi lùi một bước, ngồi xuống. Nàng cười, nhưng nước mắt vẫn cứ lặng lẽ chảy xuống, "Đi rồi, như vậy là tốt."
Hoàng hậu hé môi, muốn nói câu an ủi, nhưng hóa ra lại chẳng thể nói được lời nào. Nhìn dáng vẻ này của người trước mặt, lòng nàng cũng chợt rối bời. Tĩnh phi chẳng nói gì nữa, chẳng qua là vẫn không kìm được nước mắt. Hoàng hậu đứng nhìn, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà nhìn cảnh này, hít vào một hơi, quay đầu nhìn quanh gian chính điện, nói, "Cô mẫu, sao tẩm điện lại lạnh thế này? Mùa đông rồi, than sưởi đâu?"
Tĩnh phi còn đâu tâm tư mà quan tâm đến than sưởi! Lại tự nói, "Đi được là tốt rồi, là tốt rồi. Ở nơi này chịu nhiều ấm ức như vậy, bị người ta khinh thường như vậy còn chẳng bao giờ nói với ta. Không nói với ta nhưng sao ta lại không biết. Ngươi... nghe lời ta như vậy, là tốt." Nàng thì thào, lại cười, nhưng nụ cười này chẳng hề vui vẻ.
Hoàng hậu không thể chịu cảnh này thêm được nữa, không nói không rằng lập tức quay lưng rời khỏi.
Vừa bước ra khỏi chính điện Vĩnh Thọ cung, một cơn gió lạnh buốt mang theo hơi ẩm của tuyết đã kéo tới, quét qua đây, khiến Hoàng hậu lập tức khôi phục tinh thần. Thái Uyển Vân tiến tới buộc lại dây cột liên bồng y cho chủ tử, lại nghe chủ tử hỏi, "Tại sao Vĩnh Thọ cung không có than?"
Thái Uyển Vân dừng động tác, nói, "Những năm trở lại đây Vĩnh Thọ cung thường xuyên không được nhận đủ nhu yếu phẩm, đặc biệt là than. Than của Vĩnh Thọ cung nhiều khi cũng là do... Thừa Càn cung đưa tới. Năm nay không có khẩu dụ của nương nương, lão nô cũng không dám tự ý chủ trương..."
Tuy rằng lời Thái ma ma nói nhỏ đến mức như bị tiếng gió át đi, Hoàng hậu vẫn nghe rõ rành rành. Nàng nhìn Thái Uyển Vân, mắt sắc lên, "Hồ đồ! Bổn cung lo trên dưới đủ chuyện, chuyện ngươi không dám tự ý chủ trương, còn không mau mau bẩm báo hỏi ý kiến! Chuyện như thế này một chữ cũng không nói?"
Thấy sắc mặt chủ tử không tốt, đột nhiên là tức giận như vậy, Thái Uyển Vân lập tức quỳ xuống, "Lão nô thấy người bận rộn mệt nhọc, cũng không dám... thêm việc quấy rầy."
"Cũng cùng là một chuyện, nếu như là Tang Chi..." Lời vừa ra khỏi môi, Hoàng hậu đã im bặt. Tang Chi, trước kia khi Tang Chi còn ở bên, tuy rằng khi ấy quyền lực chưa dồn về Khôn Ninh cung như thế này, nhưng hễ là có việc thì việc nào cũng sẽ thỏa đáng, Tố Lặc cũng cảm thấy rất an tâm.
Thái Uyển Vân nghe chủ tử nhắc đến cái tên này cũng sững sờ, nhất thời cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Hoàng hậu im lặng một chốc, nói, "Từ nay trở đi, trong quy chế đề những gì, Vĩnh Thọ cung phải nhận được đúng như thế. Tắc trách, phạt."
Thái Uyển Vân ghi nhớ.
"Đứng lên đi." Hoàng hậu hơi mím môi, trận gió lạnh cuối ngày lần nữa quét qua nơi này, khiến nàng theo bản năng giữ lấy tà liên bồng y. Nàng hỏi, giọng điệu đã bình thản lại, "Than từ ngoại viện đưa tới?"
"Hồi nương nương, đúng là vậy."
Ánh mắt nàng khẽ động, nhưng cũng không nói gì thêm, xoay người đi về hướng Hậu tam cung. Thái Uyển Vân vội vàng bước sát theo, đỡ lấy tay chủ tử.
Mùa đông, trời tối nhanh. Khi bắt đầu đi trên không vẫn còn vài tia nắng nhạt, bây giờ tà dương đã bao phủ hoàn toàn, ráng chiều dần tan, trời đã chạng vạng. Nội cung đã lên đèn, đã đốt đuốc rồi.
Tang Chi lúc này cũng đã tới đây. Y phục này vải không tốt, mà nàng lại mặc ít, không thể chịu nổi cái lạnh cuối ngày thế này. Nàng lạnh đến mức bước đi cũng dần chậm lại, mà âm thầm tức giận vì không thể chạy cho ấm lên. Vĩnh Thọ môn đã hiện ra trước mắt, nàng cắn răng bước nhanh bước chân, lướt qua những cột đèn đá. Khoảng cách
[2] Giày hoa bồn/mã đề hài - Cũng chính là lí do vì sao các nương nương đi phải có người nắm tay đỡ. Không phải chỉ để nhìn cho... quyền lực, mà không đỡ thì sẽ... nguy hiểm.