Trước Cảnh Nhân cung có hai khoảng sân nhỏ, từ chính điện ra tới Cảnh Nhân môn phải đi qua sân này, mà cửa chính Cảnh Nhân cung với Cảnh Nhân môn cách nhau cũng tầm hơn trăm mét. Cảnh Nhân cung ngay gần sát Thừa Càn cung, bước ra khỏi Cảnh Nhân môn sẽ có thể nhìn thấy Thừa Càn cung trong tầm mắt.
Lần này Hoàng hậu tới Cảnh Nhân cung chỉ mang theo một cung nữ mà thôi. Bước chân Tang Chi gấp gáp, tiến lên sát lên, đè giọng hỏi, "Hoàng hậu nương nương, người làm sao vậy?"
"Ngươi ra đây làm gì?" Mặt Hoàng hậu không đổi sắc, nhưng vẫn là dừng bước, "Khác phi nói ngươi ra tiễn bổn cung?"
Tốt xấu gì thì vẫn dừng lại nói chuyện, Tang Chi thở phào. Lại thấy thần sắc Hoàng hậu không tốt, mà ở bên ngoài cũng phải cẩn tuân quy tắc, nàng nói, "Hồi nượng nương, nô tì nhận mệnh của Khác phi nương nương, tới cung tiễn Hoàng hậu nương nương hồi cung."
Hoàng hậu vốn đã giận, bây giờ nhờ câu này mà giận đến tái mặt, âm thầm cắn răng. Mới được có vài ngày! Mới được có vài ngày đã nhận mệnh Khác phi tiễn ta đi khỏi đấy! Suy nghĩ này khiến cho nàng giận càng thêm giận, đột nhiên không báo trước mà đá người kia một cái.
"A!" Tang Chi không ngờ Hoàng hậu lại có hành động như thế, mà cũng không hề nể tình, nàng thực sự đau. Tang Chi ôm chân, ánh mắt hoàn toàn là không thể hiểu nổi mà nhìn Hoàng hậu, nghiến răng đè giọng quát một câu, như thể chỉ đủ cho Hoàng hậu nghe thấy, "Ngươi làm cái gì vậy!"
Hoàng hậu vừa động thủ làm ra chuyện như thế vậy mà mặt vẫn chẳng biến sắc, bây giờ nghe được một câu này mới nói, "Ngươi quả thực nên học lại quy củ."
"Đang yên đang lành đá người ta thì tính thế nào?" Tang Chi dở khóc dở người, "Còn dùng sức như vậy." Vừa nói vừa vén tà sấn y lên, muốn kéo ống quần lên kiểm tra.
Ánh mắt Hoàng hậu xéo qua, nhìn thấy hành động này của người kia, cau mày kéo nàng đứng thẳng dậy, "Trước mặt người khác, ngươi..."
"Chắc chắn là tím xanh rồi." Tang Chi lại nghiêng người, xoa xoa bắp chân.
Hoàng hậu cắn cắn môi, "Có thế nào cũng không được kiểm tra ở đây!" Lại thấy dáng vẻ của người kia khốn khổ, ánh mắt nàng cũng dao động, "Đau thật sao?"
"Đôi hoa bồn của ngươi!"
"Hoa bồn?"
"Kỳ hài." Tang Chi đổi giọng, "Đế gỗ cao như vậy, dùng để đá người lại có thể không đau sao?"
"Ngươi đáng lắm." Hoàng hậu rốt cuộc cũng để lộ ra vẻ bất mãn, thần sắc rõ ràng là bị chọc cho mất hứng.
"Ta làm sao vậy?" Tang Chi cảm thấy kỳ quái.
"Ngươi không hề để quy củ vào mắt có phải hay không?" Hoàng hậu bắt đầu liệt kê từng tội từng tội, "Cảnh Nhân cung không phải Khôn Ninh cung, sao ngươi lại có thể hành xử tùy hứng trước mặt Khác phi? Khác phi không phải là ta, nếu hành động của ngươi không hợp cung quy, nàng ta nhất định sẽ cho rằng Khôn Ninh cung không trọng lễ nghi. Còn ngươi? Ngươi thì sao? Ngươi dám nói ngươi ở Cảnh Nhân cung này, chu toàn quy củ hay không? Ta vừa tới đã nhìn thấy ngươi đứng ngắm Khác phi luyện chữ, căn bản chính là ngây ngốc đứng nhìn, không hề hầu hạ mực nghiên. Khác phi viết chữ cho ngươi xem sao? Là để cho ngươi thưởng đấy sao? Tài hoa của nàng cũng chỉ có Hoàng thượng mới có thể thưởng, ngươi đứng đó hưng trí bừng bừng là thế nào? Người khác nhìn vào sẽ có suy nghĩ gì?" Hoàng hậu nói, từng lời đều đường hoàng.
Đây là lần đầu tiên Tang Chi được diện kiến Hoàng hậu nghiêm mặt dạy dỗ nàng thế nào là cung quy. Tang Chi nghe, thấy quả là những lời này cũng có lý lắm. Cũng vì mấy ngày qua nàng ở Cảnh Nhân cung, tâm lý thoải mái, tự tại nhàn nhã, Khác phi lại dùng lễ đối đãi, nàng cũng có phần buông lỏng. Nhưng suy cho cùng thân phận của nàng cũng chỉ là nô tài mà thôi, đến một chút bộ dáng của nô tài cũng không có, như thế Khác phi chắc chắn sẽ sinh nghi. Bây giờ nghe lời Hoàng hậu nói xong, Tang Chi lại cảm thấy lo lắng, "Là ta không cẩn thận. Khổ nỗi cũng vì ta rất thích Cảnh Nhân cung, hành động sơ sẩy như thế, thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn."
Hoàng hậu nương nương nói ra được rồi, vốn đã có chút nguôi giận, cuối cùng nghe lời này mà mặt lại tái đi, lửa giận lại bùng lên, có cảm giác còn dữ dội hơn lúc trước. Nàng im lặng một hồi, đưa mắt lên nhìn Tang Chi, ánh mắt lạnh như lưỡi dao, "Rất thích Cảnh Nhân cung?" Nói xong còn cười khẩy, "Rất thích Cảnh Nhân cung sao? Là rất thích Khác phi thạo cầm kỳ giỏi thi họa, mọi mặt đều xuất chúng, phải không?"
"..." Tang Chi nghe ra điều kỳ lạ rồi, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn Hoàng hậu.
Có điều, cơn giận của Hoàng hậu nương nương đã thực sự tới rồi.
"Xem ra bổn cung thế mà đã thành toàn cho ngươi, giúp ngươi hoàn thành ước nguyện rồi đấy. Tốt xấu gì cũng từng ở bên nhau, nhìn trái nhìn phải, rốt cuộc Khôn Ninh cung cũng vẫn là không giữ được ngươi. Được, vậy ngươi cứ ở lại Cảnh Nhân cung, coi như bổn cung cũng chưa từng có lỗi với ngươi."
Vì một ngày kia Tang Chi có thể ở lại Khôn Ninh cung, thời gian này Hoàng hậu ăn không ngon ngủ