Tang Chi đã về Thừa Càn cung, về rồi liền nghĩ tới Hoàng đế, nghĩ tới Hoàng đế nàng liền hận đến muốn nghiến răng. Hận thì hận, cũng không biết làm thế nào để hắn biến mất. Nghĩ, lại nhìn Đổng Ngạc phi bệnh nặng triền miên, tự hỏi Hoàng đế sẽ thật sự có thể chết vì Đổng Ngạc phi sao?
Hoàng quý phi trên giường bệnh, thi thoảng sẽ ra ngoài hóng gió đón nắng một lát. Nay cả người đều gầy gò tiều tụy, vẻ kiều diễm vô hạn biến mất đâu chẳng còn, người ta nhìn vào không thể không đau lòng. Hoàng đế tới thăm nom, Hoàng quý phi cũng cự tuyệt, nói muốn hắn chuyên tâm vào triều chính, không muốn mình ảnh hưởng tới Hoàng đế. Hoàng đế nghe nàng nói như thế, dứt khoát cho Ngô Lương Phụ mang tấu chương tới đây, phê duyệt ngay ở Thừa Càn cung.
Tang Chi nhìn, trong lòng đủ loại tư vị. Trinh phi cũng thường xuyên đến, những khi đến đúng lúc Hoàng đế ở đây, Đổng Ngạc phi vì không tiện cự tuyệt nên sẽ cho nàng vào, còn những lúc Hoàng đế không ở, Trinh phi sẽ bị cự tuyệt thẳng thừng.
Ngày hôm ấy, bữa trưa vừa qua. Đổng Ngạc phi ho dữ dội, ho cả ra tơ máu. Tang Chi nhìn thế, vội vàng muốn gọi Thái y, rồi lại bị Đổng Ngạc phi ngăn trở.
"Nương nương, người không thể cứ không chịu gặp Thái y như vậy chứ?" Tang Chi không đành lòng, "Nếu cứ tiếp tục như thế..."
"Sức khỏe của bổn cung, bổn cung tự rõ. Không cần." Đổng Ngạc phi cự tuyệt nhạt nhẽo, hít thở sâu. Thần sắc nàng không hề biến, nhưng Tang Chi nghe lời kia vào tai, lại cảm thấy nàng đã tới lúc muốn kết thúc sinh mệnh rồi. Đổng Ngạc phi gấp khăn tay lại, ném thẳng vào chậu than, lửa cháy đằng đằng, mấy chốc đã thiêu rụi. Khăn tay hóa thành tro tàn.
"Nương nương..."
Tang Chi vừa mở miệng đã bị Đổng Ngạc phi cắt ngang, "Bổn cung cũng không muốn vòng vo với ngươi nữa. Bổn cung biết, thì giờ không còn nhiều, nay bận tâm lo lắng nhất, chỉ có ấu đệ và Trinh phi. Thái hậu hận bổn cung, e rằng sau này bổn cung đi rồi, Trinh phi và ấu đệ cũng sẽ không được an ổn. Bổn cung cũng biết ngươi là người của Hoàng hậu, bổn cung nguyện đứng về phía Hoàng hậu, nhưng chỉ cầu sau này Hoàng hậu vững chắc, nhất định phải che chở cho Trinh phi và ấu đệ của bổn cung. Gia thế của bổn cung tuy kém Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị, nhưng là... vẫn có người có thể dùng." Nói xong, đưa cho Tang Chi một khối ngọc bội và một phong thư, đều đặt vào trong tay Tang Chi, "Đây là ngọc bội gia truyền, còn phong thư kia là tự tay bổn cung viết. Hoàng hậu có chuyện gì, bổn cung tình nguyện giúp đỡ, chỉ cầu Hoàng hậu sau này thương lấy Trinh phi và ấu đệ, bảo vệ bọn họ cả đời không lo!"
Tang Chi tuyệt đối không ngờ tới Đổng Ngạc phi lại nói những lời này, nhất thời sôi sục tới mức choáng váng hồ đồ. Một lát sau tỉnh táo lại, hỏi, "Nương nương, không biết nô tài có thể đọc thư này hay không?"
Đổng Ngạc phi câu khóe môi cười rộ lên, gật đầu.
Tang Chi lại bị nụ cười của nàng khiến cho quẫn bách, nhưng nàng không thể không kiểm tra. Quá đột ngột, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Vì vậy nàng mở thư, đọc qua một lần, thực sự là những lời như vừa nói, lúc này mới yên lòng.
Lại nghe Đổng Ngạc phi nói, "Ngươi biết không? Trong cung này, nô tài mà dám nghi ngờ chủ tử, ngoài Tô Ma Lạt Cô ra cũng chỉ có ngươi."
Tang Chi nghe, liền muốn quỳ xuống, "Nô tài biết sai!" Mà đầu gối chưa chạm đất đã bị Đổng Ngạc phi giữ lại, "Hoàng hậu có phúc, có được một người có gan có mưu, quan trọng là trung thành tận tụy. Bên cạnh nàng có ngươi, bổn cung tin mình đã nhờ cậy đúng người."
Tang Chi cảm động trong lòng, nghe Đổng Ngạc phi nói tiếp, "Nhưng sức chỉ có vậy, chưa đủ. Mấu chốt là ở chỗ Hoàng thượng." Nàng xoa xoa mi tâm, "Thái hậu, trong cung ngoài triều đều có thế lực, thế lực vững chắc như thế không dễ dao động. Bổn cung có một kế này, có thể thử."
"Nương nương..." Tang Chi mừng trong lòng, "Nô tì xin lắng nghe!"
Ánh mắt Đổng Ngạc phi có phần lơ đãng, cũng chẳng rõ nàng đang nhìn về nơi nào, chỉ nghe nàng nói, "Ân sủng của Hoàng thượng dành cho bổn cung sâu nặng, xưa nay cũng luôn âm thầm bài xích ảnh hưởng của Thái hậu, chỉ là chưa từng dám đứng lên chống đối. Vì sao? Chính là vì vẫn đè nén chưa đủ, vẫn còn có thể chịu đựng được, vẫn còn đang thiếu một lí do. Tang Chi, bổn cung dùng tính mạng của bản thân mình đánh một ván cược, chờ khi bổn cung đi rồi, ngươi hãy để cho Triệu ma ma tới gặp Hoàng thượng. Triệu ma ma là nhũ nương của bổn cung, từ nhỏ đã kề cận ở bên, vô cùng trung thành, sẽ tự biết cách ăn nói. Nếu Hoàng thượng có ý, khi ấy Đế - Hậu liên thủ, hươu chết trên tay ai cũng chưa nói trước được."
Đổng Ngạc phi dùng cả cái chết của mình vào đánh ván cược này, Tang Chi lắng nghe, lại chẳng thể không cảm thán - nữ nhân này, cả cuộc đời âu cũng chỉ như một ván cờ mà thôi, sống một cuộc đời cũng chính là đánh một ván cờ. Trong lúc thất thần suy nghĩ lại nghe Đổng Ngạc phi lên tiếng, ánh mắt cũng chuyển về phía mình, nhìn chăm chú, "Bổn cung chỉ có một thỉnh cầu, hãy bảo vệ ấu đệ và Trinh phi." Nàng đưa ra một thỉnh cầu, thỉnh cầu cũng yếu ớt như sinh mạng nàng lúc này. Chuyện muốn làm thật nhiều, chuyện có thể làm lại chẳng mấy.
Tang Chi lại cảm thấy có chút nghẹn lời. Nàng quỳ xuống, "Nương nương, xin người an tâm, nô tài xin thề, nhất định sẽ không quên lời hôm nay nương nương nói." Trước, Đổng Ngạc phi có ân cứu mạng nàng. Nay, nữ nhân này đã càng lúc tiến càng gần tới điểm cuối của nhân sinh, lại vẫn còn dùng thái độ thản nhiên mà kiên quyết như thế đối diện với tương lai, Tang Chi nàng sao có thể không đau lòng?
Chỉ có điều nàng không nghĩ tới rằng trong hai người duy nhất Đổng Ngạc phi muốn bảo vệ cho tới chết, ấy thế mà lại có Trinh phi.
Đang lúc vừa dứt lời đã nghe cung nhân vào bẩm, "Nương nương, có Trinh phi nương nương cầu kiến."
Ngay tại thời điểm Tang Chi cho rằng Đổng Ngạc phi sẽ cho truyền Trinh phi, chẳng ngờ rằng lại chỉ nghe được hai tiếng cự tuyệt lạnh như băng, không chút nể tình, "Không truyền."
Tang Chi không hiểu, đột ngột quay đầu nhìn về phía Đổng Ngạc phi, ánh nhìn chất chứa nghi hoặc. Đổng Ngạc phi cũng chỉ thản nhiên đối diện với ánh mắt nàng, miễn cưỡng cười nhạt, lại nói, "Ngươi có thể về Khôn Ninh cung rồi." Nhưng Tang Chi nhìn vào đôi mắt nàng, lại chẳng đành lòng, mới trả lời, "Nương nương, nô tì ở lại đây, trò chuyện cùng người thêm một lát."
Đổng Ngạc phi như không ngờ người kia sẽ nói vậy, im lặng một chốc, sau mới lại cười, "Vậy cũng tốt."
Nhưng còn chưa có