Tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, người chịu áp lực lớn nhất chính là Hoàng hậu.
Thái hậu chẳng vội, dù sao thì người khó xử cũng không phải mình. Vậy là ung dung ngồi ở chủ vị, yên lặng đợi Hoàng hậu mở miệng, cũng thực lòng muốn nhìn xem người chính tay mình dạy dỗ sẽ ứng đối với mình như thế nào.
Hoàng hậu cắn răng, không phải là không chịu mở miệng, mà là sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Giữ im lặng như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng càng lúc càng khẩn trương, thẳng cho tới khi Thái hậu như thể là nghi hoặc không hiểu, "Cớ gì Hoàng hậu không nói chuyện?"
Thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai Hoàng hậu lại thành một tiếng đại chấn. Nàng nắm lấy khăn tay, nói, "Hồi hoàng ngạch nương, thần thiếp... thần thiếp cảm thấy, e rằng là không ổn."
"Không ổn?" Ánh mắt mãnh liệt, đã đoán rằng Hoàng hậu sẽ không cứ chịu thua như vậy, nhưng lại không ngờ sẽ đối đáp theo cách ấy. Đây là đang muốn thẳng thắn cứng rắn cự tuyệt đấy sao? Chim sẻ trưởng thành, vây cánh cứng cáp rồi, lập tức trở mặt ngỗ nghịch. Thái hậu lại hỏi, "Ai gia cũng muốn nghe cao kiến của Hoàng hậu, không biết Hoàng hậu thấy không ổn ở chỗ nào."
Từ 'cao kiến' này xuất hiện khiến Hoàng hậu lập tức quỳ xuống, "Hoàng ngạch nương thứ tội, thần thiếp chẳng qua là cảm thấy..." Nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ luân chuyển, vừa nói vừa nghĩ, "Án này xảy ra ở Giáng Tuyết hiên, gần xa cũng liên quan tới Chung Túy cung và Thừa Càn cung. Hoàng thượng xưa nay sủng ái Hoàng quý phi, lại có... thành kiến với Hoàng ngạch nương, cũng biết Hoàng nghạch nương che chở cho thần thiếp. Việc này nếu giao cho Tô Ma cô cô, chỉ sợ khiến Hoàng thượng hiểu lầm." Mạch suy nghĩ vậy mà cũng thông xuôi chút ít, "Vạn nhất Hoàng thượng cho rằng thần thiếp có ý muốn trốn tránh trách nhiệm, lại đẩy trọng trách tới cho Hoàng ngạch nương, thần thiếp lo rằng Hoàng thượng sẽ càng thêm chán ghét Khôn Ninh cung. Chuyện này..."
Mặc dù rõ ràng là ngụy biện đấy, thế nhưng mạch suy nghĩ lại đi rất đúng hướng, vòng lại được mấu chốt vấn đề. Thái hậu muốn nhận lấy án này để Hoàng hậu chuyên tâm mà hầu hạ Hoàng đế, nhưng nếu án Giáng Tuyết hiên vào tay Thái hậu lại khiến Hoàng đế mất vui, chuyện này cần xem xét lại.
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống. Xưa nay Hoàng hậu vâng lời, bất kể có phân phó dặn dò gì cũng sẽ nhất nhất làm theo, đây là lần đầu tiên kháng cự một cách lộ liễu như vậy. Dù sao Tô Ma Lạt Cô cũng là người của Thái hậu, Hoàng hậu mới là Trung cung chi chủ. Đáng tiếc Hoàng hậu lại là một con hổ giấy. Nghe Hoàng hậu nói vậy, Thái hậu im lặng một hồi, rốt cuộc buông một tiếng cười lạnh.
Tiếng cười này càng khiến Hoàng hậu chột dạ, nàng muốn phản kháng, thế nhưng cũng biết không nên chọc giận lão nhân gia, đành run giọng mà nói, "Hoàng ngạch nương, thần thiếp... vô ý mạo phạm, xin Hoàng ngạch nương trách tội." Giọng run run này là thật, không phải là nàng giả vờ, dù sao hiện tại sức nàng còn yếu, lực nàng còn mỏng.
Thái hậu nhìn bộ dáng kia, cuối cùng lửa giận cũng nguội đi bớt. Lão nhân gia muốn nâng đỡ Hoàng hậu, nhưng đương nhiên không muốn Hoàng hậu củng cố thế lực. Coi như là hậu cung này rồi cũng sẽ phải giao lại cho Hoàng hậu, nhưng ấy là chuyện của sau này, không phải chuyện của hiện tại.
Vì vậy nói, "Không khiến Hoàng đế vừa lòng được là do bản lĩnh của ngươi không đủ, còn muốn trông chờ vào ai gia?" Tức giận ẩn sau giọng nói, "Ngươi cho rằng mắt ai gia mờ rồi sao? Đêm qua Hoàng đế ngụ lại Khôn Ninh cung, trời còn chưa sáng hẳn là bị ngươi chọc giận phải rời khỏi. Đây là bản lĩnh của một Hoàng hậu đấy chăng? Thật có bản lĩnh!"
Chỉ trích thẳng thắn không chút lưu tình thế này khiến Hoàng hậu không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể quỳ đó, cúi đầu mà nghe.
"Ai gia biết rõ ngươi oán trách ai gia, oán ai gia đưa ngươi vào Hoàng cung này, cho nên những năm qua ngươi chịu ấm ức gì ai gia cũng đều biết, đều che chở, mà chính ngươi hồ đồ, những việc ai gia làm người đều không nhìn thấy!" Thái hậu trách mắng, "Hiện tại càng lúc càng quá phận. Ngươi phải rõ ràng, rõ ràng thân phận của bản thân mình, rõ ràng mình là ai! Ngươi đừng đang hưởng phúc mà không biết mình đang hưởng phúc, Hoàng hậu Đại Thanh, bốn chữ này ngoài kia có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi cảm thấy ấm ức mệt mỏi có phải không, nhưng rất nhiều người không cảm thấy ấm ức mệt mỏi. Ai gia có thể giúp ngươi, nhưng chính ngươi như vậy cũng không thể trách được người khác!"
Lời này nói ra đúng là quá nặng, ngay đến Tô Ma Lạt Cô cũng có chút kinh ngạc. Thái hậu kinh qua mưa gió bao năm, cũng chưa có người dám nghịch ý lão nhân gia. Chỉ có chính nhi tử, chính vị đương kim Hoàng đế kia, mới dám trong sáng trong tối đối chọi. Còn Hoàng hậu ở đây, thẳng mặt mà phản bác đối kháng. Suy cho cùng thì lão nhân gia cũng chỉ muốn Hoàng hậu ngoan ngoan nằm dưới bàn tay mình, thuận theo mà lấy lòng Hoàng đế, làm một hiền thê, để giúp nhi tử của mình làm một minh quân. Lão nhân gia cũng chẳng mấy xót thương cho Hoàng hậu, bất quá, sự tồn tại của Hoàng hậu cũng chỉ là vì Hoàng đế mà thôi. Chuyện Tĩnh phi Thái hậu thôi không truy cứu, thế nhưng Hoàng hậu và Tang Chi người kia, bao nhiêu thứ mập mờ không rõ, Thái hậu cảm thấy vô cùng chói mắt. Năm xưa Mạnh Cổ Thanh còn đang ở bên Hoàng đế, khiến Thái hậu bận tâm cũng chỉ là mấy trận cãi vã, phu thê không hợp tính, ồn ào mấy hồi, chung quy Mạnh Cổ Thanh cũng chưa từng đối kháng với Thái hậu như vậy.
Hoàng hậu đổ mồ hôi lạnh, không dám phản bác nửa câu, khấu dầu, trán chạm trên sàn, cả người khẽ run. Thái hậu tức giận, nàng gánh thế nào? Chỉ đợi lão nhân gia nói cho hết câu, nàng mới nói, giọng nói rất yếu, "Thần... thần thiếp biết sai..."
Nhưng chưa nói dứt lời, cả người đã nghiêng ngả, hôn mê bất tỉnh. Cả đêm qua nàng kinh qua khổ sở, cả buổi sáng chưa ăn một miếng điểm tâm, sau đó xúc