Sáng sớm, cung nhân phải kiểm tra khắp mọi ngóc ngách của cung, miễn để cho còn sai sót gì chưa được phát hiện. Lụa trắng treo bên dãy đèn lồng đỏ, bên trên chỉ toàn viết chữ tiếng Mãn, chợt nhìn có chút giống như thể đang có đại tang. Tang Chi thầm nghĩ, phong tục Mãn Châu thật sự độc đáo, rất khác so với Hán tộc. Hôm nay cung nhân trên dưới đều được ban thưởng, ít nhiều cũng khiến cho đám cung nữ vui vẻ ra mặt, túm năm tụm ba cùng nhau làm việc cũng khó tránh khỏi vì vui mừng mà nói cười nhiều thêm vài câu.
Hoàng quý phi Thừa Càn cung mới sáng sớm đã tới Khôn Ninh cung thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Giao thừa là ngày duy nhất trong năm mà Đế Hậu cùng chúng phi tần tất cả cùng đoàn tụ gặp mặt. Hoàng đế cùng Hoàng thái hậu, Hoàng hậu, và cả phi tần trên dưới lục cung ngay sáng nay cũng đã tới Thái Hòa điện cùng nhau thưởng điểm tâm bữa sáng, nhưng bởi vì chưa phải là đại yến tiệc cho đêm giao thừa, cho nên tổng cộng chỉ có khoảng hai mươi món được dọn lên mà thôi. Đại tiệc đoàn viên đêm giao thừa của Hoàng thất phải đến xế chiều mới bắt đầu, nhưng thực chất thì quá mười hai giờ chưa đã bắt đầu dọn tiệc lên rồi. Yến tiệc tổ chức ở Càn Thanh cung, nghe nói tổng cộng có một trăm lẻ tám món, số lượng này cũng ngụ ý cầu cho năm sau mọi việc thuận lợi như ý. Gọi là yến tiệc, nhưng không chỉ có sơn hào hải vị, trong lúc thưởng thức còn vừa có thể chiêm ngưỡng "Mãn thế vũ" nữa đây.
Hiện tại, chiêng chống đã bắt đầu nổi vang trời, không khí vô cùng náo nhiệt.
Tới giờ Dậu rồi.
Tang Chi dù là thờ ơ nhưng rốt cuộc vẫn không tránh khỏi bị loại không khí náo nhiệt khẩn trương của ngày đại lễ này ảnh hưởng, tâm tư cư nhiên cũng thoái mái ít nhiều. Các cung nữ cơ bản là không lớn tuổi lắm, đa phần là những tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, chung quy cũng mới chỉ là những thiếu nữ vô lo vô nghĩ mà thôi, đáng tiếc, nơi nội cung này lại khiến cho các nàng đánh mất bản chất vốn có. Ví như những dịp thế này, dường như bản tính ấy mới lại quay trở về, nhìn vào mỗi người các nàng cũng có thể cảm nhận được tia hoạt bát linh động của thiếu nữ chưa thực sụ trưởng thành.
Náo nhiệt, vội vã, màn đêm đang chậm rãi tiến đến gần. Dù bóng đêm đã phủ xuống mà nội cung vẫn đèn đuốc sáng rực, tỏa ra thứ ánh sáng lộng lẫy hoa quý mà uy áp bức bối. Đêm giao thừa có lẽ là thời điểm duy nhất giờ giới nghiêm trong cung được nới lỏng, để cho mỗi người có thể có một khoảng tự do để ôm lấy hy vọng. Tử Cấm Thành, dường như nơi này đêm nay lại rộng lớn hơn, cũng ấm áp hơn. Tang Chi đột nhiên nhận ra, mình không chuẩn bị nhiều lễ vật, lập tức sinh lòng quẫn bách. Nàng chỉ có hai thứ mà thôi, một cho Tố Lặc, một là cho Lục Oanh, còn lại những người khác, nàng còn chưa từng nghĩ tới. Tang Chi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ ra sáng kiến - xâu một đồng tiền vào sợi dây chỉ đỏ, gọi "Dây xâu tiền", đeo vào cổ tay cầu mong tiền tài sẽ tới như nước. Đưa cho đám cung nữ, các nàng chưa từng nghe qua thứ này, nhưng ai nấy cũng cảm thấy vừa mới mẻ lại vừa có thành ý, thành ra mỗi người đều dùng ánh mắt cảm kích mà nhìn Tang Chi. Còn Tang Chi, thực ra nàng có chút lúng túng trong lòng đấy, nhưng vẫn là cười đến đoan trang mà đáp lại mà thôi.
Đồng Nhi lại đột nhiên nói, "Tang Chi, chúng ta mau đi xem 'Mãn thế vũ' a! Còn có thể nhìn thấy rất nhiều người quyền quý, ngươi biết đấy, các quan lại a, rồi còn các vương gia. Ngay cả Hoàng thượng, Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu và Hoàng quý phi cũng đều có mặt, ôi chao, dịp này không phải lúc nào cũng có thể gặp đâu."
"Chúng ta không thể vào trong đó, mà đứng bên ngoài lạnh thế này, chi bằng cứ vào Trữ Tú cung đợi thôi." Tang Chi nghe được tiếng huyên náo vọng lại từ phía xa, nhưng nàng lại không có chút tâm tư muốn tới xem.
Đồng Nhi cau có, "Cứ đứng đây thì được cái gì chứ!" Nàng thấy Tang Chi không có nửa điểm động tĩnh như muốn di chuyển, liền quay người đi tìm một cung nữ khác, lôi kéo nàng ta đi. Chính là vốn không nghĩ rằng cái "Mãn thế vũ" kia lại có lực hấp dẫn lớn đến vậy, ai ai cũng đều rời đi hết rồi. Tang Chi đảo mắt nhìn quanh, cả Trữ Tú cung giờ đây chỉ còn lại một mình nàng. Nàng dở khóc dở cười, đi vào bên trong, đứng bên chậu than mà vẫn chưa xua được hết cái lạnh. Bất quá quả thực Trữ Tú cung quá rộng lớn, cái lạnh của nàng có chăng là một phần do cảm giác trống trải gây nên, khiến cho nàng lại càng cảm thấy lạnh lẽo buồn chán. Đang đêm, trời đông giá rét, nhưng như thế này lại chẳng bằng ra ngoài đi dạo một chút, coi như ngắm cảnh cũng tốt.
Bên tai vẫn văng vẳng tiếng đàn sáo nhảy múa phảng phất gần xa, bước chân Tang Chi cứ tự nhiên mà đi chẳng đích đến, nhưng bất tri bất giác đã theo thói quen đi về phía Vĩnh Thọ cung. Trữ Tú cung cách Vĩnh Thọ cung một cung, ấy là Dực Khôn cung, bên cạnh khá xa là Tam cung Tử Cấm Thành - Khôn Ninh cung, Càn Thanh cung, và Giao Thái điện. Cung nhân như Tang Chi dù là ở Trữ Tú cung nhưng lại chẳng thường qua lại nơi đây, vì từ khi trời mở mắt lúc trời còn chưa sáng các nàng đã phải tới thẳng Thừa Càn cung rồi, chỉ có buổi tối mới trở lại nghỉ ngơi. Hơn nữa các cung ở khu vực trung tâm Tử Cấm Thành đều nghiêm cấm các cung nhân không có phận sự đi lại, cho nên đại đa số mọi người dù là ở trong cung nhưng vẫn cực kỳ lạ lẫm với nơi này. Nơi này, nếu là nô tài, chỉ có nô tài của Hoàng hậu và Hoàng đế mới có thể xuất nhập mà thôi.
Cảnh đêm trở nên như được khắc sâu trong ánh lửa, trời vào đông gió lạnh khô khốc. Tang Chi tuy đổ một tầng mồ hôi mỏng vẫn chẳng tránh được cảm giác lạnh buốt tê tái trước từng cơn gió lạnh thấu tận xương. Lúc này đã là giờ Tuất canh ba, tiếng nhạc cũng dần dần nhỏ xuống, yếu ớt thoảng trong không trung vọng lại tới đây. Lúc này Tang Chi mới nhớ ra hôm nay, lệnh giới nghiêm cấm đi lại trong cung là vào giờ Hợi. Nàng vội vàng quay gót trở về, nhưng rủi cho nàng - còn chưa về tới Long Phúc môn đã chợt thấy loan giá đi ngược chiều lại đây, dọa nàng phải vội vàng ẩn nấp.
Nấp vào rồi lại âm thầm hối hận. Bình thường nếu cung nữ đụng phải loan giá chỉ cần quỳ xuống cúi đầu, chờ loan giá đi qua là được rồi. Lúc này nàng lại vì quá quẫn bách, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu là lập tức trốn đi! Nàng, căn bản vốn dĩ không có cái loạn phạn xạ vô điều kiện như người khác, thay vì quỳ xuống lại nấp sau tượng sư tử đá ngay trước Long Phúc môn. May mắn cho nàng, trong bóng
---
Editor lảm nhảm: Rồi ha, từ chương sau sẽ có tiến triển mới, sắp qua giai đoạn Tang Tang ngây thơ *vô số tội* ời :v Muốn tặng lễ vật, được triệu hẳn vào tặng luôn :))))