Tà dương bao phủ, ráng chiều ảm đạm treo trên không trung, bóng hình đơn bạc của Tố Lặc vẫn đứng lặng trước ngưỡng cửa chính điện, xuất thần nhìn cung điện nguy nga.
Tử Cấm Thành, những đỉnh mái ngói kim hoàng cong vút cao ngất trùng trùng điệp điệp đan xen thành tầng thành lớp, điểm cho màu đỏ thẫm của những bức tường nối dài vô tận, tựa như bức tường của một nhà giam khổng lồ. Thân thể mảnh mai cao gầy của Tố Lặc lạc ở nơi này, đột nhiên có cảm giác thật không tương xứng. Thiếp thân thị nữ của nàng, Thái Uyển Vân đứng một bên thở dài, trên tay mang một cỗ liên bồng y cổ đứng gắn lông vũ khoác lên vai chủ tử, nói khẽ, "Nương nương, hiện tại ngoài trời lạnh lắm."
Tố Lặc cúi đầu, ánh mắt mơ hồ quét qua cỗ sấn y[1] điểm xuyến chỉ vàng đang mặc trên người, ngón tay nhè nhàng vuốt ve theo đường chỉ được thêu dệt hoàn mỹ. Chỉ vàng trên nền tơ lụa mát lạnh, như đâm vào từng đầu ngón tay nàng, trở nên sắc bén đến độ có thể chạm tới tim nàng, làm lòng nàng phát đau. Hoa phục tinh xảo hoa lệ lúc này dường như đã thành một tấm lưới khổng lồ, kìm hãm trói chặt nàng bên trong, khiến nàng không thể thoát ra. Đầu ngón tay nàng run lên một chập, rồi bùng phát, nàng mạnh mẽ đẩy Thái Uyển Vân ra.
"Nương nương!" Thái Uyển Vân phát hoảng, thấy bước chân chủ tử đã loạng choạng chạy về phía tẩm điện, như thể đang nhắm mắt mà chạy, chạy thục mạng trốn khỏi một thứ gì đáng sợ lắm. Tim Thái Uyển Vân nhảy tới cổ họng, không biết Hoàng hậu nương nương rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, nhưng cũng không thể làm gì ngoài việc nhanh chân chạy theo sau.
Nhưng Tố Lặc vừa vào đến tẩm điện đã khựng lại, vững vàng đứng nghiêm không động. Nàng im lặng như tờ, rồi lại trở nên bình thản, "Đi xuống đi."
"Nương nương..." Thái Uyển Vân không yên lòng. Tố Lặc lại nói, ngữ điệu bằng phẳng nhạt nhẽo, "Bổn cung không sao, chỉ là hơi mệt, tâm tình không tốt. Ngươi lui xuống đi, không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào."
Thái Uyển Vân muốn nói lại thôi, lời chủ chủ tử nàng không dám phản bác, chỉ có thể nuốt xuống bất an trong lòng, cúi đầu nói, "Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
Rất nhanh sau đó, tẩm điện rộng lớn của Khôn Ninh cung chỉ còn lại duy có Tố Lặc. Thực rất trống trải, nhưng nàng không hề có chút cảm xúc. Nàng cũng trống rỗng như vậy. Tẩm điện phồn hoa nhưng ảm đạm tịch liêu, chỉ còn có thân ảnh cô độc của nàng, bé nhỏ như vậy, yếu ớt như vậy. Nàng như không thể chịu nổi nữa, đế mã đề hài lảo đảo, nàng một đường ngã xuống.
Nàng chán nản ngồi trên mặt đất, ngỡ ngàng nhìn qua hết thảy xung quanh mình, trong lòng lại không biết mình kiên trì ở nơi này đến tột cùng là vì điều gì. Nàng mang một lòng tham vọng với ngôi vị Hoàng hậu này sao? Không! Nàng chỉ muốn có thể rong ruổi trên thảo nguyên, cùng A mã[2] tung hoành nơi đồng cỏ bát ngát, nơi ngay cả đường chân trời không kìm hãm nàng. Nàng nhung nhớ thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, càng muốn trở lại quãng thời gian nàng ở bên Ngạch nương. Đã quá lâu rồi, quá lâu nàng không cười một tiếng thật thoái mái. Nữ hài rực rỡ hạnh phúc vô lo vô nghĩ của thảo nguyên khi ấy, thực sự là nàng sao? Tố Lặc cảm thấy, tiểu cô nương phóng khoáng càn rỡ chỉ thích vui cười kia, như một bóng hình không thực của chính bản thân nàng. Nàng đã quên mất tư vị của sự vui vẻ rồi. Nàng, cũng không rõ tại sao mình lại bị vây khốn ở nơi lạnh lẽo này, ở nơi minh tranh ám đấu chỉ có âm hàn, chỉ trích, lễ nghi, ở nơi không có nổi một người có thể thật tâm cười với nàng, nói những lời thật lòng với nàng. Điều này... không phải rất đáng sợ hay sao?
Không – Tố Lặc nhắm nghiền mắt, nén lại giọt nước mắt tuyệt vọng đang chực trào ra, nàng cười buồn bã. Đáng sợ sao? Không. Điều đáng sợ hơn, chính là ngay cả nàng cũng không biết khi nào chuỗi ngày này sẽ kết thúc.
Nếu muốn phế Hậu, vậy dựa vào khí phách của Hoàng đế, hắn sẽ dễ dàng phế nàng không vì lí do gì cả, hẳn nàng sẽ chẳng ngồi trên Hậu vị tới lúc này. Tố Lặc nuốt vào, nén lại sự nghẹn ngào. Nàng mở mắt, con ngươi chỉ còn một khoảng tĩnh mịch. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn không dám xuống tay, chính là vì hắn không dám đấu với Thái hậu. Phải rồi, ai dám đấu với Thái hậu đây? Tố Lặc cười tự giễu, Hoàng thượng không dám, vậy bản thân nàng có dám không? Khí thế của Hoàng thái hậu át hồn bạt vía, chỉ một câu cũng có thể quyết định sinh tử vinh nhục của cả một gia tộc, Tố Lặc đối với lão nhân gia này, trừ thuận theo cũng chỉ còn có vâng lời. Thuận theo Hoàng đế, thuận theo Thái hậu, thuận theo mong đợi của gia tộc Khoa Nhĩ Thấm bộ dành cho nàng, thuận theo từng ánh mắt soi xét của cả thiên hạ Đại Thanh. Hoàng đế không có lựa chọn nào khác, cũng không thể phản kháng, không phải cũng không khác nàng là bao sao?
Chẳng qua là... quãng thời gian này quá dài, cuộc sống của nàng có gì vui?
Tố Lặc thẫn thờ, ánh mắt lơ đãng quét qua, lại nhìn thấy con ngựa gỗ mình bỏ quên bên gối. Ngựa gỗ nho nhỏ, thô ráp thiếu tinh xảo, nhưng khiến cho ánh mắt của nàng trở nên có chút nhiệt độ.
"Tang Chi..." Lòng nàng ấm lên, mềm đi, khóe môi câu lên, mơ hồ lộ ra chút vui vẻ. Nhưng chẳng lâu sau mi tâm nàng đã khẽ nhíu, Tố Lặc không khỏi căng thẳng trong lòng, "Nàng đã biết rồi. Biết mình là ai, Tang Chi còn có thể đối với mình như trước kia sao?"
Dù sao – Tố Lặc mím chặt môi, trong lòng đắng chát một mảnh, dù sao tôn ti rạch ròi, mà Khôn Ninh cung lại chẳng được người ưa thích. Nàng nghĩ, Tang Chi nói rất đúng, mỗi người ai ai cũng muốn có thể ở lại Thừa Càn cung. Ai sẽ nguyện ý tới Khôn Ninh cung nơi đây chứ? Ngay cả Tố Lặc cũng không khác, thà rằng thường xuyên tới Vĩnh Thọ cung thanh tịnh phụ giúp phế Hậu còn hơn ngồi ngốc ở nơi này. Ít nhất ở Vĩnh Thọ cung cũng chưa từng xảy ra nhiều chuyện bất hòa xấu xa, cũng chẳng dính vào nhân tình nóng lạnh. Vĩnh Thọ cung tịch mịch, cả năm không có người tới thỉnh an, bởi vì Tĩnh phi là người đã bị Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ, còn có ai muốn kết giao với nàng?
Mà Tố Lặc cảm thấy bản thân mình cũng không hơn gì Tĩnh phi. Tĩnh phi ngay thẳng cương trực, không biết dung túng, dù là Hoàng thượng, nàng cùng hắn bất hòa dăm ba câu liền có thể trực tiếp cãi vã, ngay cả Hoàng thái hậu cũng hết cách với nàng. Cho nên khi Hoàng thượng phế Hậu, Thái hậu thấy thái độ hắn cương quyết cũng không cứng rắn ngăn cản, bởi vì Thái hậu cũng biết tính tình can trường quật cường của Tĩnh phi khó mà sửa đổi. Lại phong hào 'Tĩnh', cũng là ý tứ châm chọc của Hoàng đế. 'Tĩnh' trong 'an tĩnh', ý khuyên Mạnh Cổ Thanh tu thân dưỡng tính, an ổn tự biết thân phận mà sống từ nay đến cuối
[2] A mã: Phụ thân, là cha đó. Cha của Hoàng đế, phụ hoàng thì là Hoàng a mã.
---
Editor lảm nhảm: Chương này bắt đầu lí giải dần dần nội tâm của Tố Tố. Quan hệ giữa các tuyến nv như là Thuận Trị - Tố Lặc, Thuận Trị - Tĩnh phi, Tố Lặc - Tĩnh phi, đặc biệt là Thuận Trị - Thái hậu, ai quen đọc cung đấu hoặc 'nhạy' thì sẽ ngộ ra nhiều thứ hay ho trong trỏng nữa cơ :v
Dần dà tui sẽ lảm nhảm hết cho thỏa TvT