Lúc này Long Phúc môn đã đóng cửa. Tĩnh phi đích thân tới mở lời, tên thị vệ biết Tĩnh phi xưa nay không dễ chọc, cũng không dám làm khó, trực tiếp mở cửa cho mấy người đi qua. Hiện tại Khôn Ninh cung là nơi Hoàng hậu bị cấm túc, có nói Hoàng hậu không được ra, nhưng chưa từng nói không ai được phép vào.
Tang Chi theo sát sau lưng Tĩnh phi, Thái Uyển Vân nhìn thấy có người tới liền vội vàng tới đây nghênh đón, "Nô tỳ thỉnh an nương nương."
"Không cần đa lễ" Tĩnh phi hỏi, "Hoàng hậu vẫn khỏe chứ?"
Thái Uyển Vân lắc đầu, "Hồi nương nương, không được tốt cho lắm. Hoàng hậu nương nương nhốt chính mình ở trong điện, đuổi hết cung nhân ra ngoài, không ai được phép đi vào."
Tang Chi nghe thấy, tâm tư căng lên.
"Vậy còn thức ăn thì thế nào?"
"Thực ra cũng có dùng bữa..." Thái Uyển Vân nói, "Nhưng trừ lúc dùng bữa ra, nương nương chỉ ở trong điện một mình, ngoài ra cũng không còn điều gì dị thường."
Tĩnh phi trầm mặc một lát, "Đưa ta đi xem nàng thế nào."
"Vâng."
Tang Chi càng cúi đầu thấp, sợ Thái Uyển Vân nhìn thấy. Nhưng Thái Uyển Vân cũng không để ý, nàng cực kỳ tin tưởng Tĩnh phi, không hề có chút nghi ngờ phòng bị.
Thái Uyển Vân dẫn tới tấm trước tấm bình phong trong điện, lúc này dừng lại bước chân, "Nương nương, vẫn là một mình người vào thì hơn, Hoàng hậu..."
Tĩnh phi quét qua Tang Chi, khóe môi mang một mạt cười không dễ phát hiện, "Không sao, ta không quen không có ai bên người."
Thái Uyển Vân không phản bác được, Tĩnh phi liền nói, "Yên tâm, Hoàng hậu sẽ không trách cứ ngươi."
"Nương nương, chuyện này..." Thái Uyển Vân vẫn còn chần chừ, nhưng cuối cùng không còn cách nào, "Mời."
Tang Chi vẫn cúi đầu thật thấp, may mắn, Tĩnh phi trọng chữ tín. Nàng đi theo sau Tĩnh phi, ngẩng đầu lên thấy Tố Lặc đang ở phía xa xa. Nàng ngồi bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn lên tựa như đang ngắm cái gì. Thiếu nữa đưa bóng lưng về phía các nàng, càng rõ ràng sự lẻ loi đơn độc, khiến Tang Chi đau lòng không dứt, lại ẩn ẩn sự xót xa tức giận.
"Bổn cung nói, không cho phép ai đi vào." Thanh âm của Tố Lặc nhàn nhạt, Tĩnh phi vẫn yên lặng tiến đến, "Đuổi hết người ra rồi, còn một mình con ở trong này làm cái gì?"
Tố Lặc im lặng một khắc, thần sắc ngưng lại, nhưng cũng không quay đầu nhìn, chỉ nói, "Cô mẫu, người đến rồi."
"Phải, ta đến rồi. Con đang làm gì đó?" Tĩnh phi tới đứng sau lưng nàng.
"Ngắm trăng." Tố Lặc chống cằm, ngửa đầu nhìn lên, khẽ nói, "Cô mẫu, người nói xem, ánh trăng ở nơi đây có giống với ánh trăng trên thảo nguyên hay không?"
"Trên đời này, ánh trăng ở nơi đâu cũng đều giống nhau."
Tố Lặc lại trầm mặc, "Vậy con có thể cưỡi ngựa trên ánh trăng không?"
"Người sao có thể cưỡi ngựa trên ánh trăng được chứ." Tĩnh phi vừa buồn cười lại vừa đau lòng, ôn nhu xoa xoa vai Tố Lặc, "Tố Lặc, đừng nên suy nghĩ lung tung." Cúi đầu nhìn xuống, lại thấy con ngựa gỗ đang nằm trong tay Tố Lặc, Tĩnh phi ngạc nhiên, "Con lấy đâu ra đồ vật xấu xí như thế a?"
Tố Lặc không trả lời, chỉ càng siết chặt con ngựa gỗ.
"..." Tang Chi rốt cuộc không