Đã có cách chữa, không lo các Thái y không biết phải làm thế nào. Thái y cũng không giống như lang băm, đều là thầy thuốc xuất thân chính thống, bởi vậy nên thường coi thường phương pháp dân gian. Ngày đó đã thúc thủ vô sách trước căn bệnh của Vinh Thân vương, lúc này không thể để lặp lại lần thứ hai nữa.
Phùng thái y vẫn không yên lòng, lẩm bẩm, "Sốt cao thường bắt nguồn từ việc bị trúng gió độc, bị cảm lạnh, phong hàn ngấm vào cơ thể khiến cho thân nhiệt người ta tang cao, cho nên dùng Đông y áp khí hỏa, làm mát kinh mạch, đáng lẽ như vậy mới phải..." Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, lại nói, "Âm dương cân bằng, trị từ trong ra, mạch tượng mới có thể trở lại bình thường. Chỉ là không hiểu tại sao cách này lại không có hiệu quả."
Ý hắn nói, sốt cao thì phải trị từ trong ra, dùng Đông y mà hạ nhiệt, chứ không phải dùng tính nóng như rượu mà trị ngoài thân như Tang Chi nói. Có điều lúc này thần trí Hoàng hậu đã mơ hồ, mà cách kia lại không dùng được, chỉ sợ khó mà đợi chờ thêm nữa. Tang Chi nghe hắn nói, đã khó chịu lại càng khó chịu, cho nên nàng buông một câu, "Vậy còn bệnh của Vinh Thân vương, giải thích thế nào?"
"Vinh Thân vương cũng giống Hoàng hậu nương nương, đột nhiên sốt cao lúc chiều về, bệnh tới quá mau, mà các phương thuốc truyền thống xưa nay lại không hề có tác dụng. Hơn nữa đều là thân phận tôn quý, cho nên các Thái y đâu dám làm bừa. Chỉ là thập phần không ngờ được, bệnh tình của Hoàng tứ tử tiến triển quá mau, còn chưa chẩn ra được bệnh gì, đã liền..."
Tang Chi hít sâu một hơi, trực giác cảm nhận được có điểm vô cùng bất thường. Nhưng lòng nàng lúc này không rảnh phân tích chuyện khác, nghe Thái y nói như vậy, liền nói với Tĩnh phi, "Nương nương, nô tỳ cả gan xin được thử một lần."
Tĩnh phi nhìn nàng thật sâu, gật đầu đồng ý.
Tang Chi thấp thỏm trong lòng, căn dặn cung nhân mang thật nhiều rượu tới, rồi để hướng dẫn Thái Uyển Vân cách lau thân thể cho đúng. Thái Uyển Vân liền mang vài cung nữ tới tẩm điện, còn lại mọi người đều đợi ở đại điện, lo lắng không thôi. Chừng qua nửa nén hương, Thái Uyển Vân mới chạy tới, vẻ mặt kinh hỉ vô cùng, "Hoàng hậu nương nương lui sốt rồi!"
Vừa chưa qua hết tuần hương mà đã có hiệu quả, Tang Chi thở phào một hơi, ánh mắt lặng lẽ nhìn sang Tĩnh phi. Tĩnh phi cũng nhẹ nhõm thở ra, nhìn sang Tang Chi với ánh mắt cười mà như không cười, ẩn giấu không ít lời nói.
Các Thái y nối nhau đi vào tẩm điện, bắt mạch cho Hoàng hậu. Tang Chi và Tĩnh phi cũng đi vào, lại thấy Phùng thái y cau mày, "Chỉ sợ... vẫn không được tốt lắm."
"Làm sao vậy?" Tang Chi khẩn trương đến mức nín thở.
"Cách của Tang Chi cô nương, cưỡng ép khiến cho thân nhiệt hạ xuống, nhưng nhiệt độ trong cơ thể vẫn chưa lui hẳn. Hơn nữa cũng không chắc được nương nương đột đột phát sốt có phải thực là do nhiễm lạnh hay không. Nếu như là vì lí do khác, chỉ sợ tuy rằng đã được nhiệt độ, nhưng cũng chỉ là biện pháp nhất thời mà thôi."
Biểu tình Tang Chi cứng ngắc, sắc mặt Tĩnh phi cũng trầm xuống.
Nhưng trong lúc mấy người đang không biết nên làm thế nào, Hoàng hậu lại chậm rãi, khẽ khàng mở mắt. Tang Chi nhìn thấy nàng tỉnh lại đầu tiên, mừng vô cùng, "Tố..." Lại lập tức nuốt lời vào trong, không dám nói gì nữa. Tĩnh phi ngồi đến bên giường của Hoàng hậu, nhỏ nhẹ hỏi một câu, "Hoàng hậu, hiện tại cảm thấy sao rồi?"
Giọng nói suy yếu, "Không còn khó chịu như ban đầu nữa."
Lúc này Tĩnh phi mới an tâm chút ít.
Phùng thái y lại nói, "Nhưng vẫn là phiền ma ma cho người đi đun nước nóng để nương nương tắm qua, xông nước nóng sẽ giúp đổ mồ hôi, như thế cũng tốt hơn."
Thái Uyển Vân không dám trì hoãn, lập tức đi chuẩn bị.
Tĩnh phi chuyện trò trong chốc lát, thấy đúng thực là bệnh tình của Hoàng hậu có thuyên giảm, lúc này mới thực sự an tâm. Lại thấy đêm đã khuya, nghĩ tới ở Vĩnh Thọ cung còn người đang đợi, liền cáo từ hồi cung.
Tang Chi lẳng lặng đứng bên đầu giường, dõi mắt nhìn Tĩnh phi rời khỏi. Hoàng hậu lại nhíu mày, nhỏ giọng, "Một mình Tĩnh phi đến sao? Không có Cẩm Tú đi theo?"
Nghe câu hỏi này, Tang Chi cũng liền nhận ra quả thực Tĩnh phi đêm nay rất quái lạ. Cung phi nào khi đi ra ngoài cũng đều mang theo người, huống chi Cẩm Tú cô cô kia với chủ tử trước này đều như hình với bóng, vậy mà sao đêm nay Tĩnh phi tới, Cẩm Tú lại không đi theo chứ?
"Có lẽ là Cẩm Tú cô cô có việc gì đó quan trọng hơn." Tang Chi vẫn là ôn nhu, "Ngươi không cần phải suy nghĩ những chuyện đó, nghỉ ngơi cho tốt là được rồi."
Tố Lặc chớp mắt mấy cái, "Ừ." một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa, chẳng qua là ánh mắt kia lại dõi tới mà nhìn Tang Chi, làm cho nàng không nhịn được mà bất giác run lên.
Tiểu hoàng hậu đổ bệnh, tinh thần càng yếu, mà ở nơi nội cung này người nàng thân thiết tín nhiệm không nhiều. Thậm chí là cả Tĩnh phi, chưa chắc nàng đã có thể hoàn toàn tin tưởng. Tĩnh phi là cô mẫu của nàng, lại cũng là phi tử của trượng phu nàng, loại quan hệ này giữa hai người, một lời khó nói hết. Dường như chỉ có Tang Chi có thể khiến Tố Lặc an tâm, mà lúc nàng đổ bệnh này lại thấy người kia ở bên chưa từng rời khỏi, cõi lòng nàng trước nay vốn hờ hững, lúc này lại khó tránh được việc trở nên ấm áp ôn noãn.
Nhưng, Tang Chi hiện tại, chính là loại người trong lòng có quỷ. Nàng bị ánh mắt của người kia làm cho tâm tình chấn động, âm thầm hít sâu một hơi, mà lại không qua được ánh mắt của Hoàng hậu, biết vậy đành miễn cưỡng nói, "Nghỉ ngơi cho tốt đi." Rồi nàng đưa bàn tay mình che đi đôi mắt của Hoàng hậu, chắn lại ánh mắt kia.
Thật lâu, Tố Lặc không nói chuyện. Tang Chi tưởng rằng nàng đã ngủ rồi, lúc này mới rụt tay về. Nhưng vừa đưa tay lên đã nhìn thấy đôi mắt kia vẫn đang nhìn mình, ánh mắt còn mang theo tia