Lúc này, mặc cho tâm trạng của mình u ám không tốt, Tang Chi vẫn quyết định đi Thừa Càn cung.
Đổng Ngạc phi vừa tỉnh, Hoàng đế cùng Trinh phi đã ở đó từ bao giờ, túc trực ngay cạnh bên. Tang Chi cũng không vào trong tẩm điện, một đường đi thẳng tới tìm Đồng Nhi. Nàng tới chỗ Lan Tú, nhưng đáp lại câu hỏi của nàng lại là biểu tình không chút gợn của Lan Tú, dường như ngay đến mí mắt cũng không động, "Đồng Nhi trượt chân ngã xuống hồ, chết rồi."
Làm sao có thể có chuyện hoang đường tới thế?
Mà nếu là như thế... Giết người dễ dàng đến thế nào?
Lòng Tang Chi run lên, lập tức đông cứng lại. Đồng Nhi chết, đây là chuyện nàng đã từng nghĩ đến, nhưng lúc này nhận được một câu ngắn gọn lạnh nhạt như thế, nàng không thể không run lên. Hít sâu một hơi, quay đầu bước đi, mà khi bước chân vừa ra đến đại môn, dường như từ xa còn nhìn thấy thấp thoáng có thân ảnh của Lục Oanh đang đứng. Có do dự đấy, nhưng rốt cuộc, nàng cũng chỉ xem như không nhìn thấy mà thôi.
Chân tướng thế nào, lúc này căn bản đã không còn quan trọng nữa rồi, nhưng có thể làm thế nào được đây. Thêm một mạng người nữa, mà vẫn là oan oan tương báo.
Đồng Nhi chết rồi, liệu có phải là một mạng sống vô tội hay không? Tang Chi nghiến chặt hàm răng, nếu như nàng chết chỉ vì tới đưa túi tiền kia... Nhưng, chết cũng đã chết rồi, mà hơn nữa bản thân Tang Chi cũng khó lòng nhìn thấu đúng sai. Chân tướng chưa rõ, chỉ sợ rằng vẫn còn chưa chấm dứt được đâu.
Nhưng mà, có một điều mà nàng vô cùng rõ ràng – Ở nơi này, không hề có một ai thiên chân vô tà!
Tang Chi tới Thập Tứ nha môn, hối lộ cho thái giám để có thể lấy được nô tịch của Đồng Nhi, sau đó dùng ngân lượng mấy ngày nay của mình gửi tới cho gia phụ của nàng.
Lâm Văn Lan nàng, chỉ có thể làm được những thứ này.
---
Khôn Ninh cung, vẫn luôn như thế, uy nghiêm mà an tĩnh. Tang Chi vừa vào được mấy bước, Thái Uyển Vân đã theo sau nói, "Hoàng hậu nương nương và Thái Lan cô nương cùng đi tắm rồi."
Tang Chi nheo mắt, cho rằng mình nghe nhầm, "Cái gì?"
Thái Uyển Vân dùng ánh mắt kỳ quái liếc nào một cái, "Hôm nay Thái Lan cô nương tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương, sau đó một mực kéo nương nương đi suối nước nóng. Dù sao thì hôm nay trời cũng rất lạnh đấy..."
"Không phải nương nương vẫn còn bị cấm túc sao?"
"Đúng thế, ngay tại trong Khôn Ninh cung mà a." Thái Uyển Vân chỉ về phía Đông, "Ngay đối diện buồng sưởi ở phía kia. À, nương nương còn dặn nếu ngươi trở về rồi thì mau qua."
"Ta? Ta tới đó làm gì?" Tang Chi không khỏi căng thẳng.
"Nương nương thấy mấy ngày hôm nay ngươi không khỏe, cho ngươi tới hầu hạ cũng tốt."
Thái Uyển Vân đi trước dẫn đường, Tang Chi theo ngay phía sau. Quả nhiên, ở nơi đó có một hồ nhân tạo không nhỏ, bốn phía quây rèm rủ, hơi nước bốc lên bốn phía như sương trắng.
"Hồ này năm đó là do Hoàng Thái hậu cho xây, mà từ đó tới nay vẫn chưa bao giờ ngưng bốc hơi nghi ngút."
Thì ra là vậy. Tang Chi quét mắt nhìn một lượt, lại không nhìn thấy bóng dáng Tố Lặc hay vị Thái Lan kia đâu. Thái Uyển Vân đột nhiên nâng giọng, "Vậy nô tài xin cáo lui trước!"
"Ngươi cáo lui cái gì?" Tang Chi kéo người kia lại, "Sao lại để ta một mình ở đây?"
"Ngươi vẫn còn thẹn thùng sao?" Thái Uyển Vân ý vị thâm trường mà hỏi lại.
"Cái gì?" Tang Chi vẫn là không hiểu được.
"Nương nương có khẩu dụ, về sau ngươi sẽ trở thành tâm phúc thiếp thân." Thái Uyển Vân bình thản nói thêm, "Nói rằng... Tiếp đãi ngươi như người của Khôn Ninh cung." Ý rằng, nàng muốn Tang Chi hoàn toàn trung thành phục tùng.
Tang Chi nghe đến đây cũng hiểu rồi, Thái Uyển Vân gỡ bàn tay Tang Chi còn nắm ở cổ tay mình, không nói gì thêm liền ung dung rời khỏi. Tang Chi đứng đó, ánh mắt đăm đăm nhìn vào tấm màn rủ, suy nghĩ mông lung đến xuất thần. Không lâu sau, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên, "Cung nữ này, quả nhiên rất thú vị đấy."
Thái Lan và Tố Lặc, mặc một thân tẩm y màu bạc, khoác trên vai một cỗ liên bồng y mỏng nhẹ, đang đứng cách đó không xa. Tang Chi nghe được giọng nói, giật mình quay đầu lại, liền chạm phải ánh mắt phảng phất ý cười của Tố Lặc.
Thái Lan khoác cánh tay Tố Lặc, đầu dựa vào đầu vai nàng, thoạt nhìn thật là một thiếu nữ tràn ngập hương vị thanh xuân. Tang Chi vẫn chỉ im lặng mà nhìn, trong lòng cũng là một mảnh yên lặng.
Tố Lặc đi tới, ngồi xuống, lại nói Tang Chi ngồi xuống bên cạnh, "Xuống tắm cho sạch đi, bổn cung nghe nói rằng nước nóng hồ này có thể trị được bách bệnh."
"Đúng vậy!" Thái Lan từ trong ló đầu ra, "Hoàng hậu nương nương đã đích thân lên tiếng, ngươi còn muốn kháng lệnh?"
Tang Chi cười nhạt, cởi áo ngoài bước vào. Thái Lan thấy nàng còn mặc tẩm y bên trong, đã nhanh miệng, "Ấy, ngươi còn chưa chịu cởi hết a!"
Tang Chi chưa phản ứng, Tố Lặc đã liền kéo lấy tay Thái Lan, "Ngươi cũng đừng chọc người quá đáng, còn đâu lễ tiết nữa!"
Thái Lan cười khúc khích, hẳn là bộ dáng của một tiểu cô nương còn vô lo vô nghĩ.
Tang Chi trước sau đều chỉ lẳng lặng nghe hai người kia nói chuyện, một hồi lâu sau mới lên tiếng, "Nương nương."
Tố Lặc hơi chút giật mình, "Bổn cung?"
"Đúng vậy." Tang Chi gật đầu, "Nô tì có chuyện muốn nói."
"Cứ nói đi, đừng ngại." Tố Lặc không có ý định cho Thái Lan lánh đi, Tang Chi cũng hiểu ra được đối với Thái Lan người này, Tố Lặc có cỡ nào tin tưởng.
"Hoàng hậu nương nương có tính toán gì cho tương lai không?"
"Tính toán?" Tố Lặc không giấu vẻ ngạc nhiên, "Ngươi có ý gì, cứ nói thẳng."
Tang Chi hơi cúi đầu, "Hiện tại thế lực của Đổng Ngạc phi đã giảm sút, chỉ sợ sau này cũng khó mà trở mình. Nương nương người tuy thân là Hoàng hậu, nhưng vẫn chưa có Hoàng tự. Tương lai nếu có Hoàng tự nối dõi, địa vị sẽ còn càng chắc chắn hơn nữa. Vậy... nương nương có tính toán gì không?"
Hoàng hậu yên lặng hồi lâu, khó có thể trả lời. Thái Lan đã lên tiếng trước, "Đúng thế, nương nương, người cần Hoàng tự."
"Không..." Tố Lặc có chút ngơ ngẩn, "Bổn cung không cần..."
"Hiện tại trong cung cũng chưa có nhiều Hoàng tự..." Thái Lan tự tiếp lời, "Nhị hoàng tử Phúc Toàn, Tam hoàng tử Huyền Diệp, Ngũ hoàng tử Thường Ninh. Lại nói, trừ Hoàng tam tử ra thì Phúc toàn và Thường Ninh đều là thứ xuất, bất quá..." Thái Lan hơi liếc sang Tố Lặc, "Hiện tại Hoàng thượng vẫn còn tuổi trẻ tráng niên, không chừng về sau Hoàng hậu nương nương cũng có thể có Hoàng tự của chính mình đấy!"
"Đủ rồi, Thái Lan." Tố Lặc ngắt lời, không cho nàng nói tiếp, "Cũng không còn sớm nữa, ngươi hồi cung được rồi."
"Thần thiếp nghe theo Hoàng hậu nương nương." Thái Lan khó nói, rốt cuộc vẫn là thở dài thuận theo.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người Tang Chi và Tố Lặc, Tố Lặc mới bước vào trong hồ, trên người vẫn còn một tầng tẩm y. Nàng tới bên Tang Chi, đầu vai gần như kề sát.
"Tang Chi?"
"Sao vậy?"
"Thật ra..." Gò má Tố Lặc có hơi hồng lên, "Thật ra... bổn cung sợ Hoàng thượng."
"Sợ?" Tang Chi không giấu được nỗi kinh ngạc.
Tố Lặc gật đầu, muốn nói lại thôi, thật lâu mới có thể thốt ra một chữ,