Cửa phòng Tang Chi đóng chặt, cung nữ bình thường không ai dám quấy rầy, thẳng cho đến khi Thái Uyển Vân tới.
Biểu tình Thái Uyển Vân ngưng trọng, đứng trước cảnh cứa đóng chặt lại cảm thấy kỳ quái, hỏi, "Tang Chi từ sáng tới giờ chưa từng ra khỏi phòng sao?"
"Hồi ma ma, đúng vậy."
Thái Uyển Vân lại càng nghi ngờ, quay đầu thấy mặt trời đã lên, hẳn là cũng sắp tới trưa. Đến giờ này mà người này vẫn chưa từng ra khỏi phòng thì thật sự là không hợp tình hợp lý. Nàng có chút chần chờ, cuối cùng vẫn là tiến đến gõ cửa.
"Tang Chi?"
Tang Chi cảm thấy quả thực là không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì. Nàng rõ ràng cảm thấy bản thân đang phát sốt, nóng hầm hập, tay chân đều tê dại đi. Điều làm cho nàng không thể hiểu nổi chính là ấy vậy mà thần trí nàng lại vô cùng tỉnh táo, tựa như là... linh hồn và thể xác nàng lúc này đã tách làm hai rồi, cho nên cơ thể thì cứ mê man dần, mà thần trí thì cứ càng lúc càng thanh tỉnh. Nàng tưởng như chỉ cần mình giãy dụa đủ mạnh, linh hồn nàng sẽ thực sự rời khỏi cơ thể này.
Ngay ở lúc này có tiếng đập cửa từ đâu truyền tới tai nàng. Tiếng động này vừa vô cùng rõ ràng như thể đang vang lên ngay bên tai, vừa mơ hồ như thể được truyền tới từ một miền xa xôi. Tang Chi, trong cơn hoảng hốt, cảm giác như một khi nàng đáp lại tiếng gọi kia, nàng sẽ bị kéo trở về.
Thái Uyển Vân gõ cửa mấy cái, lại thấy không có tiếng trả lời từ bên trong. Nàng cau mày, nâng cao giọng nói, "Tang Chi, Hoàng hậu nương nương triệu kiến ngươi!"
Hoàng hậu – Tang Chi giật mình, là Tố Lặc! Nàng không còn do dự nữa, lập tức cố sức mà hoàn hồn, nhưng ngay tại khoảnh khắc ấy lại nghe có giọng nói văng vẳng vang lên bên tai. Một giọng nói lạ lẫm mà vang vọng như tiếng chuông đồng, "Vậy là ngươi quyết định xong rồi?"
Tang Chi cả kinh, "Cái gì?"
"Ngươi muốn đi, hay muốn ở?" Giọng nói ấy không biết vang tới từ đâu, mà lại như thể là vang khắp tứ bề.
"Ngươi là ai?"
"Ta nên hỏi ngươi câu ấy mới phải. Ngươi là ai?"
Tang Chi sửng sốt, "Ta..." Đúng vậy, rốt cuộc nàng là ai? Là Lâm Văn Lan? Là Tang Chi? Không, hiển nhiên nàng không phải Tang Chi, mà hiện tại nàng cũng không phải Lâm Văn Lan. Tang Chi càng lúc càng mơ hồ, "Ta... ta là ai sao?"
"Ta là ai?" Tang Chi hỏi lại, nhưng chẳng có người trả lời. Nàng ngỡ nàng nghe ngóng xung quanh, nhưng chỉ nghe được tiếp đập cửa ngày càng dồn dập. Rồi dường như nàng nhìn thấy Tố Lặc đang đứng phía xa, mi tràn nước mắt, một dáng vẻ bi thương u sầu. Nàng dùng hết sức bình sinh muốn nâng mí mắt lên, mà khi chưa kịp lấy lại nhận thức với thế giới xung quanh, nàng đã cảm nhận được có ai đó đánh thật mạnh lên trán mình, khiến cho nàng giật mình mà thoát mộng.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy môi mình khô nứt, toàn thân nóng như lửa.
Thái Uyển Vân vẫn không người người bên trong có động tĩnh gì, đang lúc nghĩ đến việc gọi thị vệ đến phá cửa lại nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tang Chi, "Thái ma ma?"
"Là ta." Thái Uyển Vân bất giác thở phào, "Mau mở cửa, Hoàng hậu nương nương cho gọi ngươi."
Tang Chi lấy hết sức lực mới có thể xuống giường, chân chạm nền đã thấy trời đấtquay cuồng. Nàng lảo đảo đi được vài bước đã phải đỡ lấy cạnh bàn mà đứng nghỉ, đành phải nâng giọng, "Ma ma, ta có chút không khỏe, không thể ra ngoài gặp Hoàng hậu nương nương."
Thái Uyển Vân nhìn chăm chăm vào cửa phòng, yên lặng một lát mới nói, "Không khỏe? Ngươi mở cửa ra đi, ta sẽ cho gọi ngự y tới."
Thái Uyển Vân thấy nàng không đáp lại, cũng có chút mất kiên nhẫn, "Ngươi không mở cửa, vậy thì ta cho người phá cửa là được."
Lời này đủ dọa Tang Chi sợ đấy. Nàng lại gắng sức đi lại phía cửa, từng bước lảo đảo lảo đảo, tới khi dựa được vào cánh cửa đã thấy trời đất một mảnh choáng váng quay cuồng. Thanh âm nàng yếu ớt, "Ma ma, bên cạnh ma ma hiện tại còn có ai khác không?"
Thái Uyển Vân nhìn trái nhìn phải, "Có chứ."
"Ma ma," Tang Chi nói được hai từ đã thở dốc, "Ta có lời muốn nói riêng với ma ma."
Thái Uyển Vẫn nghĩ thầm, thực ra trùng hợp quá, vừa hay nàng cũng đang có lời muốn nói riêng với Tang Chi. Vậy là nàng cho các cung nữ lùi ra xa, "Được rồi, bây giờ quanh đây không có ai khác, cũng vừa hay ta đang có vài lời muốn nói riêng với ngươi. Mau mở cửa đi."
Tang Chi cười khổ, "Ta không thể mở cửa được. Mặc cho lời ma ma muốn nói với ta có quan trọng cỡ nào, ma ma phải nghe ta nói trước đã."
Thái Uyển Vân đang định nổi giận, mà chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng quay lại nhìn – Ấy thế mà chính là Hoàng hậu! Hóa ra, Hoàng hậu ngồi trong điện chờ đợi đã lâu không thấy Thái Uyển Vân quay trở lại, mà lúc này nàng vô cùng nóng lòng muốn nhìn thấy Tang Chi, tựa như là chỉ có sự xuất hiện của Tang Chi mới có thể giúp bi ai trong lòng nàng phần nào vơi bớt. Thế là, Tố Lặc đích thân tìm tới, tới nơi rồi lại thấy một góc sân yên tĩnh vô cùng, các cung nữ nhìn thấy nàng cũng lại đưa mắt nhìn nhau ái ngại, khiến cho nàng cảm thấy càng kỳ quái.
Quay đầu nhìn thấy Hoàng hậu đang tiến tới, Thái Uyển Vân lập tức bị dọa sợ tới mức mặt đổi thành màu đất. Đang vội vàng muốn hành lễ, giọng nói bên trong kia bắt đầu vang lên, "Ma ma, ta nghĩ ta đã mắc phải một loại bệnh vô cùng nguy hiểm rồi, ta muốn ma ma giữ bí mật, đừng nói cho Hoàng hậu biết."
Bước chân Tố Lặc lập tức ngưng lại, nàng đưa tay tỏ ý ngăn cản Thái Uyển Vân lên tiếng. Thái Uyển Vân hiểu ý tứ, trong lòng không khỏi thảng thốt, lại cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Hoàng hậu, đành yên lặng không lên tiếng.
Tang Chi tựa cửa, hơi thở nặng nề, "Nếu Hoàng hậu có hỏi, ma ma cứ nói ta đã trở lại Thừa Càn cung. Xưa nay nàng không kết giao với Thừa Càn cung, ta về nơi ấy rồi, nàng cũng sẽ không truy xét sâu xa. Lúc này ta cũng không biết bản thân có thể sống tiếp được thêm mấy ngày, cho nên, mấy ngày tới đây, đừng để ai tới gần căn phòng này. Nếu qua mười ngày nửa tháng không thấy trong phòng có động tĩnh, có thể là ta không qua khỏi." Nàng hít vào một hơi, ho khan mấy tiếng, lại tiếp tục, "Nếu là như thế, sau khi ta chết rồi, xin ma ma hãy đốt căn phòng này đi, toàn bộ đồ dùng bên trong đều phải thiêu đi hết. Nếu như ma ma không thể đốt, vậy hãy dùng rượu trắng tẩy trừ qua một lượt, phàm là đồ ta chạm qua, phải tẩy cho bằng sạch." Nàng dừng một lát, đưa mắt nhìn quanh phòng, lại nói, "Và...