Vừa dứt lời, Thái y cũng vội vàng dập đầu, "Phải, nương nương, xin người mau chóng rời khỏi nơi đây!"
Ấy vậy mà Tố Lặc vẫn không nhúc nhích, "Vì sao?"
"Hoàng hậu nương nương có điều không biết..." Thái y ngẩng đầu, "Bệnh này có thể lây nhiễm, rất dễ truyền sang cho người khác. Nếu như trong cung thực sự có người mắc phải bệnh này... đáng lẽ ra phải..."
"Phải làm sao?" Giọng Tố Lặc trầm xuống, khiến Thái y vốn đã quỳ rạp trên đất lúc này còn dập đầu càng sâu, "Phải chôn sống, đồ dùng qua cũng phải đốt hết."
Hai chữ 'chôn sống' này vào đến tai Tang Chi, khiến cho nàng không rét mà run.
"Im miệng!" Tố Lặc quát lên một tiếng, khí thế uy áp dọa người, "Ngươi có chắc chắn đây là Thiên hoa hay không? Sốt cao mà thôi, Thái y viện của các ngươi không có năng lực, lúc này còn muốn trốn tránh trách nhiệm! Tang Chi cũng chỉ là một cung nữ nho nhỏ không hiểu chuyện, nàng ta nói điều gì ngươi cũng sẽ tin ư? Thế này có khác nào lang băm, lấy tư cách gì làm ngự y? Không có năng lực, không có chủ kiến, đây há phải là khi quân phạm thượng đấy sao! Tử tội!"
"Vi thần đáng chết! Xin nương nương tha mạng!" Tay hắn run lên, vội vàng xin tội.
Tố Lặc thở hắt ra một hơi, ánh mắt nhìn xuống người đang quỳ sát trên đất vẫn lạnh lùng như cũ, "Ra ngoài cho bổn cung. Hôm nay coi như ngươi chưa từng tới nơi này, bổn cung cũng để lại cho ngươi một mạng, coi như chưa từng có chuyện xảy ra." Thái y ngẩng đầu, muốn nói lại thôi, nhưng Tố Lặc đã lên tiếng, nàng hạ giọng, "Đề phòng vạn nhất, ngươi cứ kê ra mấy đơn thuốc hạ sốt, như thế là được."
Thái y dập đầu tạ ơn, lập tức lui đi. Rõ ràng là hắn bị Hoàng hậu thao túng ép phải ngậm miệng không thể hé răng, ấy thế mà còn vì Hoàng hậu khai ân mà cảm động đến rơi nước mắt.
Tang Chi nhìn cảnh này, không thể nói nàng không thầm cảm kích, nhưng lời nói ra vẫn lãnh đạm, "Đủ rồi, bây giờ ngươi có thể đi rồi." Nàng lại thêm, "Đây không phải chuyện đùa."
"Tại sao ta phải đi?" Tố Lặc cũng là một dáng vẻ bình thản mặt không đổi sắc, "Bổn cung là chủ vị Khôn Ninh cung, ta muốn ở đâu sẽ ở chỗ ấy, ngươi cản được không?" Nàng nói, lại quét mắt nhìn Tang Chi, "Dù cho ngươi có ở Thừa Càn cung, bổn cung là Hoàng hậu, ai cũng không thể cản."
Lời này khiến Tang Chi uất nghẹn mà ho khan một hồi, "Ngươi..."
Tố Lặc rót một chén nước cho nàng, Tang Chi muốn đưa tay nhận lấy, nhưng người kia lại tránh đi, đưa chén nước thẳng tới bên môi nàng.
"Uống."
Tang Chi không còn cách nào khác, đành phải uống thôi.
Nàng thở dài, lúc này không còn bình đạm được nữa, đành dùng ngữ điệu cầu khẩn, "Tố Lặc, liên quan đến tính mạng, thực sự không thể đùa giỡn, thực sự không thể hành động theo cảm tính thế này."
"Ta sẽ không đi." Lời nói ra nghe vào tai vẫn rất bình thản.
Nhìn thái độ ương ngạnh này của người kia, Tang Chi thật lòng muốn nổi giận, nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thể nói, "Tố Lặc, ta không muốn liên lụy đến ngươi."
Một tiếng động vang lên, khiến Tang Chi giật mình, bất giác sợ run lên. Tố Lặc đập chén nước lên mặt bàn gỗ, đối mắt thẳng với Tang Chi, "Ngày ấy ta đổ bệnh tại sao ngươi còn chạy đến Khôn Ninh cung? Là do ngươi không sợ ta liên lụy đến ngươi sao?"
"Là do ngày ấy ta không biết ngươi bị bệnh gì." Tang Chi đáp, ánh mắt cũng đối chọi lại.
Tố Lặc nhíu mày, giọng cũng lạnh đi, "Được, coi như khi ấy ngươi chưa biết, thế còn tối hôm qua? Tối hôm qua ngươi vì lí do gì mà hoảng hốt như thế, vì lí do gì mà kéo ta chạy đi? Ngươi dám nói với ta hôm qua ngươi không biết Thái Lan mắc bệnh gì hay không?"
"Ta..." Tang Chi không biết nên phản bác thế nào.
"Nếu như không biết, tại sao ngươi nhất quyết căn dặn Huyền Diệp phải tới Thái Y viện? Tại sao ngươi không cho Huyền Diệp nhận khăn tay của ta? Được, không nói đến bệnh này, còn khi Hoàng thượng muốn hạ chỉ phế Hậu, tại sao ngươi lại vì ta mà liều chết tới Từ Ninh cung, tại sao dù đã biết Tĩnh phi không có thiện ý còn đặt mạng mình vào tay cô mẫu chỉ vì để gặp ta, và còn... còn tối hôm qua, tại sao ngươi bỗng nhiên biến mất như thế?" Tố Lặc cười lạnh, "Là vì tối qua ngươi đã biết bản thân sẽ đổ bệnh, phải không? Ngươi biết hết thảy, lại không hề nói với ta nửa lời. Tang Chi, ngươi cho rằng Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc ta là ai? Ngươi cho rằng trong thiên hạ này chỉ một mình Tang Chi ngươi có tình có nghĩa, chỉ mình ngươi mới có thể vì bằng hữu mà không màng sinh tử, phải không? Còn ta, Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc ta, cũng chỉ là như một con chuột nhắt không hơn không kém, thấy người bằng hữu duy nhất của mình mạng treo trước gió mà chỉ biết trốn tránh giữ mình, phải không?"
Giọng điệu của Hoàng hậu không hề có điểm mất bình tĩnh, nhưng mỗi chữ đều mang theo uy áp, khiến cho Tang Chi á khẩu không thể trả lời. Trong lòng Tang Chi lúc này cảm kích vô vàn, nhưng nàng cũng chẳng thể nói ra được nỗi xúc động của nàng, cũng chẳng thể thật lòng trả lời những câu hỏi kia. Bởi vì, bởi vì chính hai chữ bằng hữu này.
"Ta nói cho ngươi rõ," Sắc mặt Tố Lặc lại trầm xuống, phảng phất phiền muộn, "Nếu như ta là loại người như thế, ta sẽ không xứng làm nữ nhi của Khoa Nhĩ Thấm, không xứng là người của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc thị. Phàm đã là người xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm bộ, đối với kẻ thù tuyệt đối không có nửa điểm lưu tình, đối với bằng hữu sẽ tuyệt đối không có nửa phần giả ý!"
Lời đến bên môi, Tang Chi vẫn quyết định nuốt trở về. Nàng cầm lấy cổ tay Tố Lặc, giữ chặt, không kìm được mà nghẹn ngào, "Được, được rồi, là ta sai. Tố Lặc, ta xin lỗi." Nàng nhìn Tố Lặc, khẽ nói, "Thực ra ta cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn mắt Hoàng thượng mù rồi."
"Cái gì?" Tố Lặc không nghe rõ, "Ngươi nói ai mắt mù?"
Tang Chi mím môi, lại quay đầu đi, "Ta nói bản thân mình mù."
Tố Lặc hừ lạnh, "Sau này ngươi còn như vậy, ta cũng sẽ không làm bạn với ngươi nữa."
Ánh mắt Tang Chi mềm mại dịu dàng, "Nhưng ta sợ rằng ngươi sẽ gặp chuyện không may." Nàng có chút không thể điều khiển được tâm tình, hốc mắt nóng lên, "Tố Lặc, ngươi không hiểu, ta thực rất lo lắng, sợ ngươi sẽ gặp phải chuyện không may..." Tang Chi cúi đầu, "Thà rằng bản thân ta vong mạng, còn hơn liên lụy tới ngươi."
Lời này khiến cõi lòng Tố Lặc run lên, nhìn Tang Chi, lại không biết nên nói gì.
"Ta... ta cũng không muốn ngươi gặp phải chuyện gì không may. Nơi này ta cũng chỉ có ngươi."
"Không giống." Tang Chi lắc đầu, lại khẽ cười, "Không giống. Không phải như