Tang Chi bỗng ý thức được rằng ở trong cung đã lâu như thế rồi, từ trước tới nay mọi việc nàng làm đều là để thận trọng bảo vệ lấy chính bản thân mình, bảo vệ cuộc sống nhìn vào tưởng như là an ổn của mình. Mà bản thân nàng lại từng có bất kỳ mối liên hệ gì với nơi này, từ thời khắc đầu tiên cho đến lúc này mong muốn của nàng vẫn luôn là có thể cao chạy xa bay khỏi Tử Cấm Thành. Cho nên, thực lòng mà nói, mặc dù từng mưu tính nhưng nàng chưa từng thực sự 'đấu', cũng bởi vì nàng chưa từng thực sự có thứ gì khiến nàng cảm thấy đáng giá đủ để tranh đoạt.
Nàng nghĩ lại, thấy mọi chuyện từ đầu cho tới cuối hết thảy đều là xuất phát từ sự lựa chọn của bản thân mình. Từng bước đi đến hôm nay, đáng lẽ ra bên cạnh phải có bè có phái, xung quay phải có rất nhiều người mới phải. Nhưng trước sau nàng cũng chỉ có một thân một mình. Chợt, nàng hối hận khi ấy đã gặp Tố Lặc, hối hận trước kia mình đã hành xử quá cảm tính.
Nữ nhân của Hoàng đế, có tư cách gì mà bàn chuyện tình cảm. Nơi Tử Cấm Thành này biết lấy đâu ra tình yêu? Không có tình yêu, chỉ có vinh sủng. Tang Chi mắng mình khờ khạo cho rằng Tố Lặc cũng có thể có mấy phần tình cảm với Hoàng đế, mà Hoàng đế cũng đã có mấy phần chân tâm với nàng.
Chân tình. Hạnh phúc. Hai thứ này không có chỗ nương thân ở nơi bốn phía tường son.
Đáng xấu hổ hơn, Tang Chi nàng còn tự cho rằng mình cao thượng, mình từng trải hiểu đời.
Nàng cắn chặt hàm răng, vô cùng hối hận.
---
Khôn Ninh cung.
Hoàng hậu há lại không biết ý tứ của Hoàng đế. Nàng không thể cự tuyệt thêm một lần nữa, mà nàng cũng không có ý định cự tuyệt.
Lúc này suy nghĩ trong đầu nàng lại trở nên vô cùng rõ ràng. Tố Lặc muốn cự tuyệt. Nàng nhìn nam nhân trước mắt, cảm giác vô cùng xa lạ, thậm chí còn xa lạ hơn khi xưa. Phu quân trên danh nghĩa của nàng, từ khi nàng nhập cung đến nay chưa từng có liên quan gì tới nàng – trừ đi quãng thời gian gần đây. Nam nhân này đêm trước lưu luyến hương sắc của một người, đêm sau đã rộng rãi ban phát ân sủng cho người khác. Mà điều kỳ lạ hơn cả chính là Hoàng đế càng tới gần nàng, nàng càng cảm thấy hắn xa lạ. Hoàng đế trong lòng nàng không phải như vậy. Hắn đôi khi là thiếu niên thiên tử ngang ngược tùy hứng, đôi khi là quân vương quyết đoán máu lạnh có thể tính kế cả cung phi, nghi kị đến cả thân mẫu của mình. Mà hiện tại ánh mắt hắn nhìn nàng nóng như lửa thiêu, lại khiến cho sống lưng nàng lạnh đi, chẳng hề có nửa phần ấm áp. Nàng dặn bản thân mình đây là chuyện nên làm, chuyện phải làm, vốn nên vui mừng mới đúng, thế nhưng lời Tang Chi nói lại lần nữa vang lên.
Ngươi không muốn, không muốn tại sao không phản kháng.
Hoàng đế cũng là người, ai cũng như nhau mà thôi.
Ngươi thực lòng ái mộ hắn sao?
Tang Chi đã từng nói cho nàng nghe rất nhiều những lời đại nghịch bất đạo, khiến cho ban đầu nàng nghe, mỗi lần nghe là một lần hoảng hồn khiếp hãi. Nhưng qua thời gian dài, về sau này những lời ấy cũng đã trở thành một thói quen đối với nàng lúc nào không hay. Cũng may, Tang Chi rất có chừng mực, chỉ ở trước mặt nàng mới bộc lộ ra như thế. Nàng cũng chưa từng thấy Tang Chi có hành vi gì không thỏa đáng trước mặt người ngoài, dù chỉ là một cử động nhỏ nhất.
Tố Lặc còn nhớ rõ, có một lần kia đã lâu rồi, Tang Chi hỏi nàng liệu nàng đã từng có ý trung nhân hay chưa.
Có một số câu hỏi khi Tang Chi hỏi nàng, nàng sẽ trách Tang Chi quá bộc trực thẳng thắn, khiến cho nàng không thể không ngượng ngùng. Mà hôm nay nàng tự hỏi lại mình câu ấy, nàng nhận ra thế nào mới có thể tính là có ý trung nhân, nàng cũng không rõ. Thế nào là thích một người, thế nào là yêu đây? Nàng không biết. Loại tình cảm nàng dành cho Tang Chi, nàng chỉ có thể miêu tả bằng bốn chữ 'tâm tâm niệm niệm' – chính là nhớ nhớ thương thương, chính là cõi lòng nàng dường như chỉ có người này. Nhưng rồi loại tình cảm như thế này là như thế nào đây?
Tang Chi xuất hiện trong mọi ngóc ngách của trí óc nàng, hiện diện gần như là mọi lúc trước mắt nàng, ảnh hưởng lên cách nhìn nhận cuộc đời của nàng. Cách Tang Chi nhìn nhận và giải quyết vấn đề luôn luôn vượt ngoài sức tưởng tượng của nàng, nhưng kỳ lạ là, tất cả những điều nàng tưởng như không thể đồng tình, cuối cùng bản thân nàng lại tiếp nhận một cách rất tự nhiên.
Đương nhiên Tang Chi không biết tâm tư của Tố Lặc. Dù sao thì nếu Hoàng hậu đã muốn giấu giếm tâm tư, dù là ai cũng khó có thể nhìn thấu.
Giờ phút này nàng nhìn dục vọng đang bừng lên trong con ngươi Hoàng đế, cảm thấy vô cùng phản cảm. Nàng cảm thấy như tự tôn của mình xâm phạm. Vui mừng và chân thành nàng vốn tự dặn mình bây giờ lại biến mất không tung tích. Mặc kệ mâu thuẫn trong lòng, nàng rõ ràng chuyện mình phải làm.
Nàng bình tĩnh chuẩn bị. Ngâm người trong bồn gỗ, lúc này nàng lại chợt nghĩ đến chuyện ngày ấy ở dục trì, nhớ lại bộ dáng của Tang Chi. Gò má nàng hồng lên, chẳng thể nén được cảm giác rung động nơi đáy lòng. Tuy rằng đêm ấy Tố Lặc dùng hết sức mình mà lấy lý trí vùi lấp đi, nhưng từ ấy đến nay ký ức của đêm ấy thi thoảng vẫn sẽ xuất hiện trong những cơn mộng mị của nàng, khiến nàng tỉnh giấc giữa đêm, cả người như thể đã biến thành một dòng xuân thủy. Nàng sợ hãi bất an, cũng không muốn nhớ lại chuyện ấy. Chẳng qua là ký ức ngày ấy lại không để nàng kiểm soát mà tự hóa thành một mộng cảnh đẹp đẽ, mà bản thân nàng cũng không ý thức được rằng mình không muốn thoát ra.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác ấy, cái cảm giác lạ lẫm đáng sợ mà khiến người ta rung động, khắc sâu vào trong cõi lòng nàng.
Tâm tư Hoàng hậu lúc này càng rối loạn. Dường như nàng đang nhung nhớ Tang Chi. Nhìn sang con ngựa gỗ cạnh bên, nàng ngẩn ngơ, chợt