Chủ vị Từ Ninh cung lẫn chủ vị Khôn Ninh cung đều tham gia tuần săn Đông Liệp, việc cử ra một người có thể tạm thời gánh trọng trách quản việc lục cung là chuyện tất yếu. Theo lý mà nói, Dực Khôn cung Thục Huệ phi nghiễm nhiên sẽ là người này, cũng bởi xét về lý, việc phò tá Khôn Ninh cung Hoàng hậu xưa nay luôn là phần trách nhiệm của Dực Khôn cung[1]. Thế nhưng xét về tình lại có chút không thỏa đáng. Khôn Ninh cung xưa nay không phải là trung tâm quyền lực nơi hậu cung, mà phụ tá của Thừa Càn cung Hoàng quý phi lại là Chung Túy cung Trinh phi, thành ra, nếu để Thục Huệ phi lên nắm quyền chủ sự, sợ rằng lục cung sẽ không ai phục, mà bản thân Thục Huệ phi cũng sẽ bị đặt vào thế khó.
Hoàng hậu hơn ai hết hiểu được điều này, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cho truyền Cảnh Nhân cung Khác phi Thạch thị.
Khác phi kinh hoảng, tìm mọi cách từ chối. Từ khi Đổng Ngạc thị nhập cung cho tới nay, ân sủng của Hoàng đế phân chia không đều, Khác phi dù đã từng vinh sủng không ngớt, thế nhưng rồi cũng không khá hơn những cung phi khác là bao. Mỗi sáng vẫn có phi tần tới Cảnh Nhân cung thỉnh an, nhưng Cảnh Nhân cung thực ra cũng thường chỉ là nhàn nhã thưởng trà viết thơ mà an ổn sống qua ngày mà thôi. Khôn Ninh cung và Thừa Càn cung minh tranh ám đấu, Đông – Tây lục cung phân chia thế lực, tất cả những điều này cũng chẳng liên quan gì tới Cảnh Nhân cung. Nàng xuất thân Hán Quân Kỳ[2], được nhập cung đã là một ân huệ trời ban, mà lên được đến Chính phi Tam phẩm vị, từng đi qua vinh sủng, chính là một vinh quang lớn. Nàng không cầu gì hơn việc có thể an ổn nhàn nhã sống qua ngày ở nơi gió tanh mưa máu này.
Nhưng, thân tại hậu cung, bản thân chẳng thể quyết được việc gì. Nàng ấy thế mà vô duyên vô cớ bị Hoàng hậu kéo vào thế cục rồi.
"Thần thiếp không dám. Thần thiếp xuất thân Hán Quân Kỳ, tới nay được Hoàng thượng sủng ái, được Hoàng hậu nương nương thương yêu đã là chuyện thần thiếp biết ơn cả đời. Thần thiếp... đâu có tài đức xứng mà nhận quyền chấp chưởng! Hoàng hậu nương nương đánh giá thần thiếp quá cao rồi!"
Hoàng hậu khẽ than thở một tiếng, đích thân tới đỡ lấy cánh tay Khác phi, tỏ ý nàng không cần quỳ.
"Khác phi tỷ tỷ, khi xưa Cảnh Nhân cung vinh sủng vạn ngàn, cho dù sau khi Hoàng quý phi nhập cung, Hoàng thượng vẫn chưa bao giờ quên. Luận tư lịch, luận phẩm cấp, luận hiền đức, luận tài trí, Khác phi tỷ tỷ xứng nhận quyền chấp chưởng nhất."
"Chủ tử nương nương quá khen, thần thiếp không dám." Khác phi khó xử vô cùng. Cảnh Nhân cung xưa này không dính chuyện thị phi, đứng ngoài vòng tranh đấu. Vả lại, nàng xuất thân Hán Quân Kỳ, là một người Hán! Một nữ tử người Hán, thân tại hậu cung tốt nhất là an ổn mà sống, đừng nên gây sóng gió. Huống hồ Dực Khôn cung Thục Huệ phi và Chung Túy cung Trinh phi kia, nàng tin rằng chẳng ai là hạng dễ đối phó. Phía sau nàng không có thế lực, xuất thân yếu thế hẳn một bậc, bỗng nhiên lại vượt quyền mà đứng ở vị trí đầu sóng ngọn gió, có thể thoải mái sao? Nếu mọi chuyện thuận lợi tốt đẹp thì không sao, nhưng nếu có mệnh hệ gì, Cảnh Nhân cung gánh hết tai tiếng đấy.
"Việc này bổn cung cũng đã quyết rồi." Hoàng hậu nói, ánh mắt chân thành nhưng giọng nói cương quyết, "Bổn cung biết chuyện này hẳn là khiến tỷ tỷ khó xử. Có điều cũng mong tỷ tỷ hiểu cho vị trí của bổn cung lúc này, coi như là tỷ tỷ giúp bổn cung chuyện này, được chứ?"
Khác phi trầm tư suy nghĩ, nhìn tình thế trước mắt quả thật là không nhịn được phải thở dài. Hoàng hậu sẽ không đưa tộc muội của Hoàng quý phi lên, sẽ càng không đưa tộc muội của mình lên rồi. Tình huống này, đưa một trong hai lên cũng đều sẽ khó xử, đều sẽ gây hiềm khích, mà hai chữ 'hiềm khích' này chính là đại kị đối với một Hoàng hậu. Ngoài hai người này ra, cung phi không hề thiếu, nhưng để tìm ra một người có phẩm cấp, có tư cách, khiến người ta nhìn vào dù là nội tâm không phục không ưa nhưng lại chẳng thể nói ra miệng rằng không phục không ưa, người như thế lại chẳng nhiều. Khác phi Thạch thị lại còn là một trong những phi tử đầu tiên của Hoàng đế, bên ngoài hiền huệ thục đức không tranh ân giành sủng – Không phải Khác phi thì còn có thể là ai?
Hiểu thế, nhưng Khác phi vẫn là không thể không khó xử. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn đồng cảm với Hoàng hậu, cũng hiểu rằng Hoàng hậu từ khi nhập cung đến nay đã phải đối diện với bao loại khó dễ, vượt qua bao ải không dễ dàng. Nhưng thế rồi sao? Vậy thì thế nào? Nữ nhân trong Tử Cấm Thành này có ai là không khổ? Cung phi chỉ có hai loại – Được sủng ái, hoặc, không được sủng ái. Được sủng ái thì bản thân có vinh hoa phú quý, người thân có vinh quang gia tộc. Không được sủng ái thì cái gì cũng không có. Bản thân nàng đây, ngày đó Cảnh Nhân cung tấp nập, tưởng rằng có thể một bước lên thẳng Hoàng quý phi, thế nhưng rồi bây giờ cũng là thành một Khác phi không tranh ân giành sủng, chỉ thưởng trà viết thơ đấy thôi.
Ở nơi này, đồng cảm và thấu hiểu không có ích.
"Hoàng hậu nương nương, quả thật thần thiếp khó lòng đảm đương. Tài cán của thần thiếp trước nay cũng chỉ là chút ít hoa hoa cỏ cỏ, văn thơ tùy ý, chứ trọng trách này thần thiếp sợ rằng không đủ năng lực."
Hoàng hậu đã gọi nàng tới rồi chẳng nhẽ không đoán được nàng sẽ nhất mực từ chối hay sao? Mới nói, "Tỷ tỷ yên tâm, tuy là quyền chấp chưởng giao cho tỷ tỷ, thế nhưng vẫn còn có Thục Huệ phi, Trinh phi ở bên hỗ trợ. Có điểm nào khó xử trí tỷ tỷ đừng ngại mà bàn bạc với hai người các nàng. Tuy nhiên nói như vậy nhưng tỷ tỷ vẫn cần có chủ kiến của riêng mình, vậy là bổn cung an tâm rồi."
Khác phi tái mặt. Rõ ràng Hoàng hậu đang dùng nàng như một quân cờ, một bia tên, hữu danh vô thực! Như thế có thể nói là họa, hay là phúc đây?
Hoàng hậu nhìn thần sắc của Khác phi, thực ra cũng không thể nói nàng không thấy áy náy. Nàng cũng biết rõ chuyện này không hề dễ dàng đối với Khác phi. Đoạn, nắm lấy bàn tay Khác phi, khẽ vỗ, "Tỷ tỷ yên tâm, Thái chưởng sự sẽ túc trực hầu hạ tỷ tỷ, giả như chuyện gì cũng không để tỷ tỷ chịu trách nhiệm một mình."
Lời này cũng khiến Khác phi nhẹ nhõm phần nào. Chưởng sự Khôn Ninh cung Thái Uyển Vân, sự hiện diện của người này cũng là thay cho Hoàng hậu đấy. Nếu có chuyện gì không hay, cứ thoái thác hết đi là được, bản thân cũng chỉ phải chịu tội thất trách, còn muốn phạt, cứ tìm đến Khôn Ninh cung. Mà lại hiểu được Hoàng hậu đã tới mức thế này, nếu mình còn mở miệng từ chối, mặt mũi của Trung cung biết để đâu?
Thế là đành thở dài, "Chủ tử nương nương đã cân nhắc chu toàn như thế, thần thiếp đã được coi trọng, đâu thể nào phụ tấm lòng của chủ tử nương nương."
Hoàng hậu cười nhẹ, "Khác phi tỷ tỷ đừng đa lễ. Bổn cung lần theo theo hầu hạ Thái hậu cũng chỉ một tháng, cũng không lâu. Cung phi hiện nay chưa nhiều, tỷ muội lục cung xưa nay hòa thuận vui vẻ, cũng chưa từng có chuyện gì lớn. Bất quá, vẫn là khiến tỷ tỷ lao tâm tổn trí rồi." Lại nói, hơi nâng giọng, "Thái chưởng sự, tới bái kiến Khác phi."
Thái Uyển Vân tiến tới, bước chân rất nhẹ, tay đan trước người, đầu hơi cúi, "Nô tì thỉnh an Khác phi nương nương."
"Thái ma ma đừng đa lễ." Khác phi vội nói, "Sắp tới bổn cung phải nhờ đến Thái ma ma chỉ giáo nhiều rồi."
Thái Uyên Vân vội đỡ lời, cung kính, "Lão nô không dám chỉ giáo. Dùng chút tài mọn giúp đỡ Khác phi nương nương, đây cũng là đang hết lòng vì Hoàng hậu nương nương." Thực ra trong lòng cười lạnh, Khác phi này nghe chử tử mình nói không cần gánh trách nhiệm mới nhận lấy trọng trách, e là nếu có mệnh hệ gì đều muốn đẩy hết về phía mình đấy.
Nghĩ