Trứng Gà Đường Đỏ

Mất trí


trước sau

Đêm đó Trần Phong vừa về đã đi thẳng tới chuồng gà, đuổi hết gà trong chuồng ra nhìn tụi nó bay nhảy.

Bóng đèn trên đỉnh chuồng gà lúc ẩn lúc hiện, Trần Phong đá chậu sứ đổ ngã, giày thể thao đạp thức ăn gia súc rải rác, hắn nửa ngồi nửa quỳ, thở hổn hển mấy tiếng như đang trút giận, mở mắt nhìn mấy con thiêu thân đang bay gần bóng đèn.

Bay rất chậm, yếu ớt, e rằng ngày mai không thể bay lên được.

Tay phải Trần Phong nắm hổ khẩu tay trái, hờ hững vuốt nhẹ, liên quan tới chuyện ăn Tết, cho dù hi vọng tới nhanh một chút hay chậm một chút cũng đều vô dụng.

Thời gian vẫn cứ trôi theo từng giây.

Người nọ hẹn hắn mấy ngày nữa gặp nhưng lại không nói cụ thể là ngày nào.

Thế giới của người trưởng thành bị rất nhiều chuyện đè ép, hắn cũng không thể ngày nào cũng xuống núi, chỉ có thể chờ đối phương tới gọi hắn.

Nhân sinh là do từng thứ không thể tưởng tượng nổi hợp nhau tạo thành.

.

Chạng vạng hai ngày sau, Trần Phú Quý không tự chủ nổi, tiêu tiểu ở trong quần.

Họ hàng không chịu được, đi tìm Trần Phong khắp núi.

Trong khi Trần Phong vội vàng động viên tính tình nóng nảy của cha, vội vàng dọn dẹp thì bên núi cũng xảy ra chuyện.

.

Nhà họ Trương bị một luồng mùi hương hôi thối khó ngửi bao phủ, trước cửa tụ tập nhiều người, đều thắc mắc không biết có phải hủ dưa muối ngâm từ thuở xưa của nhà họ đổ ra hay không.

Mùi quá nồng, ám vào trong đầu óc người ta, có người không chịu nổi bèn tới gõ cửa.

Có một Alpha đẳng cấp khá cao, giác quan tương đối nhạy cảm bỗng nhiên ngửi được một luồng mùi vị tin tức tố, ngay sau đó, nhóm Alpha và Omega bên cạnh cũng cảm nhận được.

Là một Alpha.

Rất xa lạ, không phải là tin tức tố của ông Trương.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ tới một khả năng, quý tử nhà họ Trương phân hóa.

"Phân hóa khi nào?"

"Không biết, không nghe ai nói hết."

"Có khi nào phân hóa cùng ngày với đứa nhỏ nhà họ Vương không?"

"Là cái ngày Dương Minh phát tình à?"

"Có khi là vậy á, nhà họ Trương cũng gần nhà Lương Bạch Ngọc, tin tức tố của Dương Minh cũng là thượng cấp, tỏa ra như đại hồng thủy, lan ra khắp mọi nơi."

"Không thể nào, nếu Tiểu Trương phân hóa khi đó sao tôi không hề biết tới?"

"Ờm... Tự nhiên tôi nhớ tới cái này, cái hôm chị tôi nói ngửi được cái mùi thối ở trước cửa nhà họ Trương, đúng là ngày nhà họ Vương..." Nữ Omega trẻ tuổi đang nói, bỗng trong sân truyền tới một tiếng kêu kinh khủng thảm thiết.

Đến từ cha Trương.

Tất cả mọi người tỉnh táo, Alpha cấp bậc cao kia thay đổi sắc mặt, "Chết cha, thằng con nhà họ Trương không đúng!"

Những người khác phản ứng chậm một chút, dần dần phát hiện tin tức tố khát máu bạo động kia.

Ngay lúc này bọn họ lại nghe thấy mẹ Trương khóc thảm thiết.

Đám người vội vàng đá văng cổng nhà, vọt vào, mấy người chậm chạp khác cũng thuận theo tin tức tố gợn sóng chạy vào nhà bếp.

Tấm gỗ đậy hầm bị ném ở một bên, lối vào có một vết máu ướt dầm dề.

"Tôi... tôi ra ngoài đây..." Nữ Omega lùi về sau vài bước, quay đầu bỏ chạy.

"Chờ tôi, tôi đi tìm trưởng thôn!"

Có người cùng cô chạy ra khỏi nhà bếp, lảo đảo đụng vào cửa xém sứt đầu mẻ trán, bị dọa cho choáng váng.

Còn lại vài ba thôn dân tìm đồ vật gần đó làm vũ khí phòng thân, bọn họ cẩn thận bước tới gần lối vào hầm.

"Ông Trương?"

"Cứu... Cứu mạng..." Tiếng cầu cứu của cha Trương vang lên từ phía dưới hầm, kèm theo tiếng mẹ Trương nói năng lộn xộn kêu to. Bà kêu tên con trai, như đang cầu ác quỷ tha cho bọn họ một con đường sống, nhưng con trai bà không hề đáp lại một tiếng.

Ba người đứng trên hầm đổ mồ hôi lạnh.

"Đệt, không lẽ nghiêm trọng tới mức thành bệnh cấp tính rồi, đừng nói là giống cái dạng thôn kế bên, điên rồi đó nha?"

"..."

"Hôm trước lúc họp, chẳng phải vợ ông Trương nói con trai bị bệnh, vội vã tới huyện khám đó sao? Đừng nói là chuyện này đó?"

"Có thể ra trạm xá coi trước mà, sao không đi, dối trá!"

"..."

"Nhà này cũng bị thằng Minh hại chết."

Có một thôn dân tính leo cầu thang đi xuống, bỗng dưới hầm có một tiếng kêu quái dị sắc bén như thú hoang, thôn dân kia bị uy hiếp khiêu khích, theo bản năng tuôn ra tin tức tố của mình.

Alpha bẩm sinh đối địch với nhau, cho nên lúc này mất khống chế chính là tưới dầu vào lửa.

Bên trong hầm có một bóng người xông tới, thôn dân đang đứng trên thang bị đụng cho té xuống, hai người đứng trước lối vào nghe động định không kịp né tránh, đều gặp tai vạ.

Tiếng chửi rủa vừa cất lên đã im bặt đi.

Đứa con trai đi tới hai con mắt đều là tròng trắng, cả người co giật, bên mép toàn là máu, trên quần áo cũng loang lổ vết máu, trên cằm còn dính một chút da thịt.

Thôn dân lúc đầu đang muốn giải phóng tin tức tố giờ không dám thở mạnh, thằng nhỏ này cắn cha mẹ nó...

.

Một đám mây đỏ hồng bồng bềnh đang bay trên chân trời, ở phía đông làng sau cây ngô, Lương Bạch Ngọc đang tán dóc với một Alpha.

Bỗng có một chuỗi bước chân đi tới trước mắt anh, anh ngẩng đầu lên, sợ hãi hít một hơi, "Em trai Tiểu Trương, có chuyện gì?"

Thằng nhỏ đánh về Alpha đang bày ra dáng vẻ trưởng thành.

"Aaa."

Alpha giãy giụa mấy lần rồi bất động, thẳng nhỏ rút cây dao từ trong bụng ra, mặt mày đầy máu nhìn Lương Bạch Ngọc.

Trong không khí chỉ còn lại một luồng Thái Tiểu Tịnh bị biến chất, ngập tràn cảm giác tức giận du͙ƈ vọиɠ độc chiếm.

Thằng nhóc cầm dao đỏ như máu, từng bước tiến tới gần Lương Bạch Ngọc, gương mặt của nó vặn vẹo nhìn không ra dáng vẻ ngây ngô.

Lương Bạch Ngọc đưa tay tính giật lại con dao của nó, không may bị quẹt trúng.

"Đau..." Lương Bạch Ngọc nhìn cánh tay chảy máu của mình, anh nghiêng người dưới tàng cây chạy đi, kéo dài khoảng cách với thằng nhóc thần trí mơ hồ.

Một luồng gió mang theo mùi khát máu kéo tới, anh thấy hoa mắt, thân thể bị đẩy ngã xuống đất, đập lưng vào tảng đá cứng rắn, trong áo sơ mi dần dần chảy ra chất lỏng ấm áp.

"Anh thơm quá..." Thẳng nhóc mò tới cánh tay đầy máu của Lương Bạch Ngọc, kê tới miệng liếm, biểu tình như bị bỏ độc tới phát điên, một giây sau kêu to lên, con ngươi hướng tới bên ngoài, nhe hàm răng tanh mùi máu, "Mày là cái đồ đáng chết! Đĩ điếm! Đê tiện!"

Lúc thôn dân chạy tới, áo sơ mi của Lương Bạch Ngọc đã bị xé nát.

Bọn họ không tiến tới ngăn lại mà chỉ đứng đó nhìn.

Lương Bạch Ngọc ngoẹo cổ, híp mắt lại, tầm mắt lướt qua từng khuôn mặt chất phát, anh khinh thường ho khan vài tiếng, mở mắt nhìn chăm chú hoàng hôn, chậm rãi nhắm mắt lại, mở hai tay ra.

——Giống như đang muốn ôm ấp thứ gì đó hoặc là chờ ai đó ôm ấp.

Bàn tay đang kéo quần anh bỗng dưng ngừng lại, sau đó một tiếng gọi thất thanh, "Anh trai! Chạy mau!"

Lương Bạch Ngọc nhíu mày mở mắt ra, đập vào trong mắt là gương mặt đầy nước mắt của một cô nhóc.

"Chạy mau lên!" Thái Tiểu Tịnh ném cục gạch trong tay xuống, cô cùng hoảng hốt kéo Lương Bạch Ngọc, gắng sức kéo anh lên.

Không biết lấy sức lực ở đâu ra mà mạnh tới vậy.

Lương Bạch Ngọc bị kéo đi một đoạn đường, cùng Thái Tiểu Tịnh bị đẩy vào trong đống cỏ khô.

Thái Tiểu Tịnh nhấc tay chân bò lên, vừa ngẩng dậy đã ngã phịch vào trong cỏ gần Lương Bạch Ngọc, tay nhóc hình như chạm vào thứ gì đó, bất giác kéo ra ngoài.

Là một cây gậy.

Có chỗ màu nâu đậm, vài vết rách trên đó.

Thái Tiểu Tịnh thấy Tiểu Trương đang tính gϊếŧ mình, nhóc sáng dạ giơ gậy lên, lắc trái lắc phải, đầu đối phương cũng lắc theo, trong mắt dần dần mê mang.

"Bạch Ngọc!" Triệu Văn Kiêu lo lắng chạy tới, theo sau là đám thôn dân đang hóng chuyện vui, y cởϊ áσ khoác bọc Lương Bạch Ngọc lại, rồi quay đầu khống chế thằng nhỏ kia.

Lương Bạch Ngọc lấy áo Triệu Văn Kiêu đưa cho Thái Tiểu Tịnh, anh nhìn áo sơ mi rách rưới của mình, cúi đầu cài lại nút sơ mi còn sót, khàn giọng đáp lại mấy ánh mắt đang trách tội anh.

"Các vị, tôi là nạn nhân."

Vừa nói xong, trong đám người vang lên tiếng chửi bới khó nghe.

"Hứ! Đáng đời cậu!"

"Nếu không phải do cậu mê hoặc thì thẳng nhỏ họ Trương làm gì đối xử với cậu như vậy?"

"Là chính bản thân cậu cũng muốn thế, thật không biết xấu hổ!"

"Vậy tôi cũng muốn sảng tỏ một chuyện." Lương Bạch Ngọc nêu ra một cái tên, "Tôi chưa từng quyến rũ Lưu Khoan."

Thằng nhỏ bị Triệu Văn Kiêu khống chế bỗng run lên: "Lưu Khoan... Là Lưu Khoan..."

"Không phải tôi... không phải tôi không phải tôi..." Nó đảo con mắt, đầu hướng về phía cây gậy, "Không phải tôi..."

Bác sĩ Hoàng đâm kim xuống, trong cơ thể thằng nhỏ không ngừng chống lại thuốc, tuyến thể non nớt của nó sắp nổ tung, ý thức càng lúc càng điên cuồng.

"Là tôi, tôi đánh gã chết, tôi không cố ý, gã đáng chết... Tôi đánh bể đầu Lưu Khoan... Mẹ... Làm sao bây giờ mẹ... Mẹ, mẹ ơi——"

Ai nấy cũng đều chứng kiến thẳng nhỏ Alpha chui rúc vào góc tường, trong gầm gừ vừa khóc vừa la, bọn họ nghe rõ nội dung, không khỏi kinh sợ.

Thôn dân có quan hệ tốt với nhà họ Trương vội vàng che vòng cổ tới gần, hét lớn: "Tiểu Trương bị bệnh do phân hóa sớm, cha mẹ nó cũng không nhận ra, nó nói mê nói sảng thôi, nó chỉ là một đứa trẻ thì làm sao đánh lại Lưu Khoan chứ!"

"Đúng vậy, đứa nhỏ này hiện giờ đầu óc bị hỏng rồi, bác sĩ Hoàng coi cho nó đi."

"..."

Tôi một lời ông một lời, đều đứng về phe nó.

Nhưng thằng nhỏ Alpha tinh thần đang hỗn loạn không nghe lọt điều này, nó chỉ nghĩ rằng năng lực của mình bị nghi ngờ, mất sĩ diện trước mặt Beta nó mê mẩn.

"Chính là tôi, tôi làm đó!"

Thằng nhỏ điên cuồng tránh thoát khỏi tin tức tố áp chế của Triệu Văn Kiêu, đẩy bác sĩ Hoàng bên cạnh, kim tiêm đều gãy hết.

"Mẹ nó." Triệu Văn Kiêu muốn đạp thằng nhỏ Alpha đang bò tới Lương Bạch Ngọc một cước.

.

Lúc mẹ Trương kéo chân bị thương tới, con trai đã kể rõ ràng quá trình phạm tội của nó, nó co giật, miệng sùi bọt mép, đắc chí chìm trong cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân, tuyến thể sưng thành một túi máu lớn, tin tức tố vụn vặt, người chỉ còn sót lại một hơi.

Bốn phía yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Cho dù mẹ Trương lập tức quỳ gối dập đầu cũng vô dụng, bà trơ mắt nhìn con trai bị bắt đi.

Trưởng thôn căn dặn mọi người trước tiên đừng thông báo cho nhà họ Lưu, đợi xác định cho hẳn hoi rồi tính.

"Chị dâu, ông Trương sao rồi?" Có người hỏi mẹ Trương.

Mẹ Trương đã như vậy thì đâu còn tâm trí nghĩ tới chồng, bà ngồi phịch xuống đất, hai mắt dại ra.

Trước khi phân hóa ai cũng bị rối loạn hormone.

Thời gian đó con trai ăn không ngon ngủ không yên, đụng một chút là cằn nhằn,

đòi rời khỏi nhà đi tới thành phố lớn, còn muốn lấy Lương Bạch Ngọc.

Bà nghĩ thầm, đợi con trai phân hóa xong là tốt rồi.

Thế mà đêm hôm nọ con trai hoảng hốt chạy về nhà, nói mình gây ra họa, vừa hỏi mới biết nó theo dõi Lương Bạch Ngọc hai ngày, ngày thứ ba đợi ở đó rất lâu, chờ tới lúc ngủ quên mất, tỉnh dậy đụng phải Lưu Khoan.

Con trai vì không đợi được người nên rất bực bội, tính tình nóng nảy trước phân hóa bộc phát, nhất thời kích động thất thủ đánh chết người.

Vết máu bác sĩ Hoàng phát hiện trên đầu gối của Lưu Khoan là hung thủ để lại, bên trong máu không có tin tức tố, hung thủ ngoại trừ là Beta thì cũng có thể là chưa phân hóa.

Mà ai nấy cũng đều cho rằng Lương Bạch Ngọc làm.

Bà với cha của nó từ sáng tới tối đều lo lắng đề phòng, bọn họ an ủi lẫn nhau, không ai nhìn thấy hiện trường gây họa, nên sẽ không có chuyện gì, chắc chắn không có chuyện gì.

Sau khi gϊếŧ người xong, con trai sợ hãi, lo lắng bất an, hối hận, sợ sệt, nằm mơ thấy ác mộng... Suy nghĩ này nọ càng làm tăng thêm tỷ lệ bùng nổ hormone, bà và cha của nó không dám để nó ra ngoài, bèn để nó ở nhà quan sát.

Bọn họ nhịn từ ngày này sang ngày khác, mãi cho tới khi Dương Minh phát dục, con trai bị phân hóa sớm.

Con trai thượng thổ hạ tả thoi thóp, nổi chấm đỏ khắp nơi, lúc thì tỉnh táo lúc thì mê man, bọn họ không biết phải làm sao, muốn đưa nó tới trạm xá nhưng lại lo lắng nó phát bệnh nói ra cái chết của Lưu Khoan, thẳng tay đánh nó ngất xỉu rồi nhốt vào trong hầm.

Bọn họ cho con trai uống rất nhiều thuốc dân gian để áp chế tin tức tố của nó, cũng cho nó đeo khuyên tai, tốn công sức che giấu tin tức tố của nó tỏa ra, trong lòng nghĩ kiên nhẫn một chút thì sẽ tốt lên thôi.

Ai mà ngờ cách đây không lâu, khi bà trồng rau về nhà, nhìn thấy cây gậy đêm đó con trai xách về đang nằm ở trên bàn.

Bà sợ đến mức run cả hai tay, cái rổ đựng đồ ăn rơi xuống mặt đất, đống rau để nấu bữa tối cũng vung vãi khắp nơi.

Đêm đó bà lập tức vứt cây gậy.

Hôm sau vẫn chưa yên lòng, bà bèn đi ra ngoài, chạy vào trong núi tìm chỗ bà chôn gậy xuống, tại sao nó lại ở đây?

Lúc mẹ Trương đang vô cùng hoảng sợ, bỗng phát hiện cây gậy kia không có vết nứt.

Nhưng bà vẫn không yên tâm được, bởi vì đã có người thấy con trai bà đánh chết Lưu Khoan, không biết đối phương làm như vậy có ý định gì.

Cha của nó còn hoảng loạn hơn bà, bọn họ quyết định đưa con trai vào trong núi trốn, đợi thuyền chạy là lập tức đi ngay.

Cho dù cuộc sống trên huyện có ra sao, đi xin cơm hay ngủ ngoài đường cũng không trở lại đây.

Ai mà biết bài thuốc dân gian không những không khiến tình trạng của con trai thuyên giảm mà còn chuyển xấu thêm, con trai bà giãy ra ngay khi dây thừng bị lỏng, nó vùng vẫy khiến khuyên tai rơi ra, phát điên tấn công bọn họ.

Nhân tính, lý tính gì cũng mất, giống như mắc bệnh chó điên.

Cho dù là năm ngoái, năm trước hay năm kia, mẹ Trương cũng nào có nghĩ tới mấy chuyện này sẽ xảy ra trong nhà của bà.

.

Vết thương trên đùi mẹ Trương nhói lên, bà muốn tự đứng dậy, bất thình lình nhìn thấy cây gây trong tay một thôn dân, hai mắt đẫm lệ mở to nhìn chằm chằm.

"Ở..." Mẹ Trương lảo đảo nhào tới thôn dân, "Ở đâu ra?"

"Trong đống cỏ khô." Thôn dân chỉ cho bà xem.

Mặt mẹ Trương trắng bệch, nghiêm túc hỏi chi tiết nhỏ, thôn dân trả lời một tràng xong bị cha mẹ hắn gọi đi.

Mẹ Trương cầm gậy, trong đầu bà chợt lóe lên cái gì đó, ngẩng đầu nhìn Lương Bạch Ngọc, hai con mắt sưng đỏ gắt gao trừng.

Lương Bạch Ngọc thu tầm mắt đang nhìn Thái Tiểu Tịnh đang được người nhà dẫn đi, anh dùng âm lượng không nhỏ nói: "Chị dâu nhỏ vẫn khỏe chứ?"

Mẹ Trương khập khiễng đi tới trước mặt anh, giơ gậy lên siết chặt.

"Hôm Lưu Khoan chết, chị đạp xe muốn tông tôi, bây giờ còn muốn dùng gậy đánh tôi nữa sao?" Lương Bạch Ngọc không tránh, anh dùng ánh mắt ngăn cản Triệu Văn Kiêu đang muốn tới đây, bình tĩnh lẳng lặng nhìn người đàn bà đáng thương đang hoảng sợ: "Chị không vừa mắt tôi thì cũng đừng đối xử với tôi như thế chứ."

Mẹ Trương rùng mình, hẳn là bà đã nghĩ quá rồi, không thể nào, không phải như bà đoán đâu.

Giây sau, bà phát ra tiếng rít gào chói tai.

Lương Bạch Ngọc đang lau máu trên tay, quan tâm hỏi: "Chị sao vậy?"

Tay chân mẹ Trương lạnh lẽo, gậy không nắm vững rơi xuống bên chân bà, bà không phát ra âm thanh nào, trong con ngươi chỉ thấy mảnh vải rách.

Đó là vải bà mua từ huyện về, may quần áo mới cho con trai.

Bây giờ đang ở trong tay Lương Bạch Ngọc.

"Là mày!" Sắc mặt mẹ Trương khủng bố, "Mày phát hiện con trai tao lén lút vào nhà mày, theo dõi mày, nên mày cố ý đi tới cây cầu bên đó, khiến nó gặp Lưu Khoan, mày muốn tụi nó đánh nhau vì mày, muốn nhà tao với nhà Lưu kết thù!"

Lương Bạch Ngọc tỏ vẻ như đang nghe kể chuyện: "Tôi là thần thánh à? Chị dâu thật biết nói đùa."

Mẹ Trương giật lấy mảnh vải trên tay anh, dùng hết lực siết chặt lại, toàn thân run lập cập.

Là do Lương Bạch Ngọc giở trò quỷ!

Trong thôn đều biết con bà đang ở giai đoạn phân hóa, đây không phải là bí mật gì.

Càng gần thời điểm phân hóa, càng dễ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Lương Bạch Ngọc biết con bà theo dõi anh, hồn cũng bị anh câu đi, còn sắp phân hóa, chưa trải sự đời, không để ý là rất dễ bị kích động.

Anh mượn tay con bà gϊếŧ người, vì Lưu Khoan đã vạch trần anh, làm hại anh bị mắng.

Không đúng!

Theo lý thuyết, Lưu Khoan là Alpha trung cấp, còn con trai bà vẫn chưa phân hóa, đánh nhau trực diện không thể nào chiếm thượng phong.

Cho dù ra tay từ phía sau lưng cũng không thể không có sơ hở.

Vậy chỉ còn một khả năng, Lương Bạch Ngọc căn bản không quan trọng, anh không để ý tiến triển như thế nào.

Chỉ muốn lấy một thanh đao, chọc một phát là ra máu.

Còn máu của ai thì tùy.

Mẹ Trương càng căm giận càng tỉnh táo, càng tỉnh táo, cảm giác ớn lạnh càng cao,

Lương Bạch Ngọc không cá cược gì hết.

Ai chết, ai bị thương đối với anh cũng đều là chuyện vui.

"Đồ gϊếŧ người!" Mẹ Trương muốn đập vỡ khuôn mặt bà cho là xấu xa của Lương Bạch Ngọc, "Con trai tao chỉ chui qua tường nhà mày, chứ nó có làm cái gì đâu, chẳng phải chỉ là ham chơi thôi sao."

"Gậy là do mày để ở đó, con trai của tao phân hóa sơm cũng là do mày hại nó, nó chỉ là một đứa con nít thôi, sao mày lại làm vậy với nó, sao mày tính kế nhà của tao?!"

"Nghe không hiểu." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm.

Hai mắt mẹ Dương tối sầm, cố ý, thằng đê tiện này cố tình không vạch trần sớm, đợi tới lúc bọn họ tưởng chừng như đã ổn mới ra tay.

Là muốn dằn vặt bọn họ!

Mẹ Trương tinh thần không ổn, chửi Lương Bạch Ngọc tới tấp: "Mày là đồ điên, mày hại nhà tao tan nát, nhà tao đã làm gì mày chứ, tại sao mày lại hại bọn tao? Tại sao hả!"

"Chị dâu nhỏ à, chị nói thử xem, tôi có lý do gì..." Lương Bạch Ngọc lấy tay vuốt một bên tóc dài, túm hết về sau, "mà lại hủy hoại gia đình chị chứ?"

.

Trời tối, Triệu Văn Kiêu đã nói chuyện xong với mấy người thôn dân, soi đèn pin lại đây.

Ánh sáng chiếu vào gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lương Bạch Ngọc, bỗng mẹ Trương chợt nhìn thấy hình bóng người phụ nữ kia.

Bà chớp mắt, lại nhìn lên, trước mắt thoáng qua một cậu bé bò trên đùi bà, nhỏ nhẹ gọi chị ơi.

Trong nháy mắt, cậu bé trở thành chàng trai trước mặt.

Tựa như một con rắn độc đang khè.

Cả người mẹ Trương phát lạnh: "Hóa ra cái gì mày cũng nhớ, không hề quên..."

"Tôi nhớ cái gì?" Lương Bạch Ngọc dựa vào tường đất, nở nụ cười nhưng tựa như không cười.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện