Trứng Gà Đường Đỏ

Dắt chó


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc tuyết ngừng rơi, nhà của Lương Bạch Ngọc đã bị vùi tới mức chẳng thấy gì nữa.

Triệu Văn Kiêu bỏ tiền mời đám đàn ông cường tráng đầu thôn hỗ trợ dọn dẹp, cố gắng để lộ ra mảnh ngói.

Chẳng có ai làm khó người có tiền hết, huống chi là đang Tết nữa, đây là thời điểm cần tiền để tiêu, kiếm được đồng nào đỡ đồng nấy.

Đám đàn ông cầm tiền, làm việc cũng coi như là có tâm, bọn họ muốn lén lười chút cũng không được, bởi vì Lương Bạch Ngọc ở bên cạnh nhìn, Triệu Văn Kiêu đi theo anh không rời nửa bước.

Cả nhóm người bận rộn gần nửa ngày trời mới xúc hết tuyết ra, bọn họ cử người đại diện đi hỏi Triệu Văn Kiêu, chuyện về sau có cần họ giúp nữa hay không. Dù sao cái nhà này cũng đang rất bừa bộn, nồi niêu xoong chảo gì đó cũng đổ tứ tung.

Triệu Văn Kiêu cất giọng: "Phiền các vị rồi."

Vừa dứt lời, chợt một bóng người gầy gò xanh xao đi ngang qua y, y kéo lại: "Bạch Ngọc, em muốn làm gì?"

"Tôi muốn tự mình tìm." Lương Bạch Ngọc đưa bàn tay trong ống tay áo sơ mi hoa ra, chỉ về phía căn nhà đã không rõ hình dáng ban đầu đang bị tuyết bao quanh.

"Đây là một chuyện lớn, nhiều người làm mới nhẹ nhàng." Triệu Văn Kiêu nói,

Ánh mắt Lương Bạch Ngọc hơi đỏ, khóe mắt chân mày cũng lộ ra vẻ người người thương xót: "Không muốn người ngoài đụng tới."

"Vậy thì không cần bọn họ hỗ trợ nữa." Triệu Văn Kiêu trong nháy mắt rũ sạch nguyên tắc, "Anh giúp em, được chứ?"

Lương Bạch Ngọc dịu dàng cười một tiếng: "Được."

Triệu Văn Kiêu bất giác cười theo, trong đầu chỉ có câu "Đúng là Bạch Ngọc không xem mình như người ngoài" đang vang dội liên tục, y quay đầu nhìn về thôn dân: "Xin lỗi, mấy chuyện còn lại không cần mọi người giúp nữa đâu."

Lúc nói lời này, trong mắt còn có niềm vui kích động khi được Lương Bạch Ngọc cho vào trong thế giới riêng của mình. Giống như một con chó lớn được chủ nhân thương cho cục xương vậy. Rõ ràng là chẳng có miếng thịt dư nào trên xương nhưng khi gặm nước miếng vẫn chảy ròng, đuôi vẫy tít lên cao.

Mọi người đang chờ kiếm tiền coi thường ông chủ này, trước đây còn lui tới chị em nah2 họ Dương, đối đãi với người trong thôn cũng rất lịch sự, còn bây giờ chỉ biết vây quanh Lương Bạch Ngọc.

Alpha thượng cấp ra ngoài làm giàu cuối cùng cũng chẳng có bản lĩnh gì, cuối cùng cũng bị một Beta lẳng lơ đưa vào tròng đấy thôi.

.

Sau khi nhóm người kia đi, trước đống đổ nát ẩm ướt cũng chỉ còn lại Lương Bạch Ngọc với Triệu Văn Kiêu.

Gió lạnh cuốn theo từng mảnh bông tuyết, đất trời đóng băng.

Lương Bạch Ngọc chỉ mới nhặt mấy viên gạch vỡ thì đã ngã lộn cù mèo, tay bị trầy hết cả lên, dù vết thương cũng không nặng mấy nhưng làn da da trắng nõn của anh quá non nớt, lúc máu chảy ra nhìn mà giật cả mình.

Triệu Văn Kiêu không để Lương Bạch Ngọc đụng vào, kêu anh đứng bên cạnh đống tuyết, gióng rất nghiêm túc: "Em đứng yên đó!"

Lương Bạch Ngọc rũ hàng lông mi xuống: "Ò..."

Đây là lần đầu tiên Triệu Văn Kiêu khống chế được Lương Bạch Ngọc, cảm giác này còn tuyệt hơn tất cả các cao trào trong sinh lý, pheromone của y bắt đầu mất khống chế, răng chó lộ ra ngoài, trong cổ họng bài tiết ra số lượng lớn nước miếng.

Hiện trường không có Omega, không thể khiến bầu không khí bùng cháy cùng với y.

Một giận mùi thuốc lá nồng nặc hòa vào trong gió, Triệu Văn Kiêu nhanh chóng chỉnh lại khuyên tai, đè xuống pheromone, các dây nơ-ron thần kinh vẫn hưng phấn như cũ, mấy miếng ngói bẩn thỉu cũng thuận mắt hơn, không ngại chúng làm bẩn giày da của mình nữa.

Triệu Văn Kiêu muốn ra sức thể hiện cho thật tốt, nhưng thực tế lại không như ý nguyện của y, y hiếm khi làm mấy chuyện cần tới thể lực, việc này rất khó khăn với anh.

Không lâu sau, bùn tung tóe lên mắt y, y cố gắng nhịn cơn khó chịu xuống nhìn chàng trai, nhưng rồi phát hiện đối phương chẳng hề chú ý tới bên này.

Vì lòng tự trọng của người đàn ông, Triệu Văn Kiêu không nói gì hết.

.

Hôm nay thời tiết cực kỳ lạnh nên ai nấy cũng ở nhà làm ô, bày trò, đánh bài, mạt chược hoặc là ngồi tán dóc trước chậu than.

Có một con chó già đứng dụi vào đống tuyết bên cạnh nhà Lương Bạch Ngọc lộn cù mèo rồi đứng dậy giũ sạch lớp trắng xóa bám trên lông. Giống như một ông cụ tuổi xế chiều bất chợt cao hứng nổi lên tính khí trẻ con vậy, nghịch ngợm đi tới điểm cuối cùng của sinh mạng.

Hoang tàn thì vẫn là hoang tàn, chưa kể nền gạch cũng đã bị sụp xuống, mấy mảnh ngói bừa bộn chất đống. Triệu Văn Kiêu cởϊ áσ khoác cashmere ra, không lâu sau áo len của y bắt đầu ướt, tiếp đó là áo sơ mi cũng ướt nhẹp theo, thể lực của y rất mạnh khỏe nhưng việc này cũng không dễ dàng gì với y, sức lực dần cạn xuống theo thời gian.

"Đừng đào nữa."

Triệu Văn Kiêu đang rút mảnh gói vỡ đâm vào móng tay, bỗng sau lưng chợt có giọng nói vang lên khiến y hơi sửng sốt, y quay đầu lại, trên trán vừa có mồ hôi vừa dính đất, đồng hồ vàng trên cổ tay cũng dính bùn, từ khi trở về thôn tới nay, đây là lần thứ hai y rũ bỏ hình tượng để chật vật như vầy, cả hai lần đều vì cùng một người.

"Cái gì?" Triệu Văn Kiêu hỏi.

"Tôi nghĩ lại rồi." Lương Bạch Ngọc ôm áo khoác và áo len, phía sau là những dấu chân đen bẩn hỗn loạn trên tuyết, anh chớp mắt, thuần khiết bình tĩnh, "Thực ra ở dưới đó cũng chẳng có đ2ô gì cực kì quan trọng với tôi hết."

Phản ứng đầu tiên của Triệu Văn Kiêu là mình bị đùa giỡn, ngay trước lúc pheromone giận dữ của y lao ra, y lại nghe chàng trai nói tiếp: "Huống chi còn có mấy miếng ngói này đậy lại, người khác muốn trộm thứ gì đem về nhà cũng khó."

"Còn nữa" Lương Bạch Ngọc bước lại gần, cách mũi giày Triệu Văn Kiêu chỉ một tấc, anh đưa tay phủi đất vụng trên cổ áo đối phương, không vung vãi, ngược lại còn rơi xuống đất biến thành bùn.

"Tôi muốn bọn họ vùi tuyết lại, ông trời già muốn chôn nhà tôi thì cứ để ổng chôn đi, thuận theo tự nhiên là kết cục tốt nhất." Lương Bạch Ngọc nhẹ giọng.

Triệu Văn Kiêu: "..."

"Nên là tôi thấy rằng, để cho mấy thứ kia hòa tan với tuyết cũng tốt lắm." Lương Bạch Ngọc thu tay về, lướt qua Triệu Văn Kiêu mấy bước rồi dừng lại, anh giương mắt nhìn căn nhà cũ đang lộn xộn, "Nhanh nhất cũng phải tới năm sau, lúc đó từng mảnh ngói sẽ dần dần được phơi mình dưới ánh nắng, đây có lẽ cũng là một khung cảnh trữ tình đấy..."

Thái dương Triệu Văn Kiêu đột ngột nhảy loạn, sắc mặt y tái mét.

"Sao im lặng vậy, giận tôi à?" Lương Bạch Ngọc ngẩng khuôn mặt vừa yếu đuối vừa quyến rũ, âm thanh hòa vào trong gió, tựa như đang thủ thỉ tâm tình.

Triệu Văn Kiêu tiến lên đón lấy ánh mắt tình cảm như đang ngậm nước của Lương Bạch Ngọc, miễn cưỡng nuốt xuống cảm giác không vui đang dâng lên cổ họng.

"Không có. Tình huống này, anh hiểu cảm giác của em khi thấy căn nhà của mình trở này như vậy." Triệu Văn Kiêu nắm lấy đuôi tóc đang nằm trên xương quai xanh của chàng trai, vuốt lên giọt nước lạnh lẽo đang bám trên đó, giọng dịu dàng trầm thấp: "Em muốn sao thì làm vậy đi, miễn em vui là được."

"Ừ." Môi Lương Bạch Ngọc vểnh lên.

.

Triệu Văn Kiêu tìm một người đàn ông khi nãy, nói đối phương gọi lại đội ngũ như cũ để xúc tuyết về.

Mọi người không hẹn mà cùng cho rằng đây là ý của Lương Bạch Ngọc. Lúc thì thế này lúc thì thế nọ, dắt chó đi dạo.

Sau khi Triệu Văn Kiêu giám sát xong thì quay về, y cởi đôi giày da dính đầy bùn và tuyết ra rồi lên lầu, đẩy cửa nhìn Lương Bạch Ngọc đang tựa vào đầu giường uống thuốc, luồng không khí lạnh lẽo xung quanh vơi hẳn đi.

"Bạch Ngọc, sao em không lấy nước uống thuốc?" Triệu Văn Kiêu bước nhanh tới.

"Quên mất." Lương Bạch Ngọc ậm ờ.

Trên bàn gần giường để những vật riêng của Lương Bạch Ngọc, đây đều là những thứ anh vội vàng mang ra ngoài trước khi nóc nhà sụp xuống.

Rất đơn giản, chỉ có hai cái túi.

Một cái bên trong là di ảnh, miệng túi được buộc lại, túi còn lại thì được mở phanh ra.

"Sao chỉ có ba bình thuốc vậy, có phải là còn nhiều lọ em không kịp đem ra ngoài không?" Triệu Văn Kiêu ngó vào quan sát, "Túi thuốc Bắc đâu?"

Lương Bạch Ngọc bưng ly nước: "Không có, chỉ có từng này thôi."

"Uống hết rồi thì phải làm sao?" Triệu Văn Kiêu vuốt mái tóc chưa khô, "Về Hề Thành lấy?" Y ngồi lên mép giường, đưa mắt nhìn người trước mắt, "Hay là bệnh viện nào cũng có?"

Lương Bạch Ngọc cười khẽ: "Uống hết thì thôi chứ sao."

Triệu Văn Kiêu chờ anh uống xong thì lấy cho anh ly nước: "Sao em không coi trọng cơ thể của mình vậy?"

"Sao ai cũng cho rằng tôi mặc kệ chuyện sống chết của mình thế này, nếu tôi không quan tâm thì làm gì có chuyện uống thuốc đúng giờ, thuốc đắng lắm đó, chưa kể mấy viên con nhộng cũng rất khó nuốt, vậy mà tôi vẫn phải nuốt từng viên từng viên..." Lương Bạch Ngọc lẩm bẩm rồi mở miệng ngáp trước mặt Triệu Văn Kiêu, "Tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi."

Xong rồi còn nói, "Hôm nay cực cho anh rồi, cảm ơn nhé."

"Khách sáo với anh làm gì chứ." Triệu Văn Kiêu xoa sống mũi cao ráo, "Đúng rồi, phòng làm việc của mẹ em sập mất rồi, mấy quyển sách ghi chép khi còn sống..."

"Chẳng quan trọng đâu." Bốn chữ của Lương Bạch Ngọc càng lúc càng nhỏ, anh quay mặt về thế giới băng tuyết bên ngoài cửa sổ, chớp mắt đã ngủ.

Triệu Văn Kiêu dém chăn cho chàng trai, nắm lấy tay anh rồi hôn xuống đầu ngón tay.

Thiển thường triếp chi (*), không buông thả bản thân làm những hành động khác.

Một người thâm tình.

.

Tuần trước nhà Dương Minh gϊếŧ heo, mấy ngày vừa qua cậu đi tới nhà họ hàng để đưa thịt

heo, bởi vì tuyết rơi nhiều nên cậu phải ở lại nhà của họ hàng, cậu đợi ở đó tới nổi tóc muốn dài ra luôn, thế là cậu không nghe theo lời khuyên bảo của họ hàng, lấy dây cột mảnh gỗ vào con chó làm thành xe trượt tuyết rồi ngồi lên, con đường trở về vô cùng bấp bênh, kết quả là nửa đường cậu té lên té xuống dưới nền tuyết, khiến cậu cảm nhận được khó khăn của Vạn lý Trường Chinh (*).

Lúc Dương Minh trở về thôn mới biết chuyện nhà họ Lương bị sập, cậu vội vã thay ra bộ đồ ướt sũng rồi đi tìm Lương Bạch Ngọc ngay.

Thời tiết lạnh vô cùng, chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà lỗ tai Dương Minh đã lạnh cóng, mặt bị gió thổi cho tê rần khiến cậu trở thành khúc gỗ, tới khi gặp được Lương Bạch Ngọc thì đầu lưỡi đã chẳng còn lanh lẹ.

Lương Bạch Ngọc đang ở trong chăn, chân đá bình nước muối Triệu Văn Kiêu vừa đem tới: "Ấm lắm, ủ đi."

Dương Minh run rẩy ôm chặt bình nước muối, dán mặt và chóp mũi lên, đôi mắt ửng đỏ vì bị gió thổi qua sát Lương Bạch Ngọc. Cuối cùng cậu cũng biết lý do vì sao Lương Bạch Ngọc uống rất nhiều thuốc, lại còn ho ra máu nhưng không hề giống với người bệnh rồi.

Bởi vì làn da của Lương Bạch Ngọc vô cùng trắng, nhưng màu môi lại đỏ như máu, nên khí sắc của anh trông rất tốt. Môi anh nhạt màu đi thì lúc đó mới hiện rõ vẻ bệnh tật.

"Lần đầu tiên tôi thấy tuyết lớn như vậy đó." Dương Minh nói, "Nhà của anh cũng cũ lắm rồi, cho dù đã sửa lại thì vẫn là nhà đất nên bị sập cũng là chuyện bình thường. Tôi thấy anh cũng không tới nỗi không chấp nhận được."

Lương Bạch Ngọc mê man nặng trĩu: "Không thì làm gì được, người mất thì cũng đã mất."

"Nhà là người?" Dương Minh nghe lời này, cảm thấy là lạ.

"Đối với anh thì không khác thì nhau, đều là nơi để nương tựa, một nơi tưởng niệm." Hơi thở của Lương Bạch Ngọc tỏa ra giữa hàm răng trắng và đôi môi đỏ.

Dương Minh cười khanh khách.

"Nghe nói Trần Phong xuống núi tìm anh, anh không đi theo hắn mà lại chọn theo họ Triệu." Tay Dương Minh đã hết lạnh, cậu nhét bình nước muối vào trong áo, lăn lên cái bụng đang phát lạnh, "Anh muốn ở nhà của anh ta mãi sao?"

Lương Bạch Ngọc không biết đang suy nghĩ gì, dưới mắt hiện lên bóng rèm mờ nhạt, giống như lá khô của mùa thu để lại, đẹp đẽ nhưng bể nát.

Dương Minh không nói gì nữa, chỉ che bụng nhìn anh ngủ.

.

Lúc Lương Bạch Ngọc tỉnh lại thì Dương Minh vẫn còn ở trong phòng, bảo là muốn qua đêm ở đây.

"Chủ nhà đồng ý chứ?" Lương Bạch Ngọc ngồi dậy.

Biểu cảm Dương Minh tựa như đang ăn phân, "Anh ta không cho thì sao cơ, ông đây cũng đâu có ngủ với anh ta!"

"Bớt ngang ngược trước mặt người ta lại, dù sao cậu cũng là Omega, rất khó chiếm lợi thế." Lương Bạch Ngọc lười biếng vén chăn.

Dương Minh khinh thường hừ lạnh, giữa chân mày là nét ngông cuồng của tuổi trẻ.

"Nghe lời nào, em trai." Bên ngoài áo sơ mi hoa của Lương Bạch Ngọc đã được thêm một chiếc áo khoác rất lớn.

Dương Minh có linh cảm xấu, rất nhanh đã được chứng thực.

Lúc Triệu Văn Kiêu tới kêu Lương Bạch Ngọc xuống ăn cơm tối, thấy áo khoác trên người anh, ánh mắt sáng rực lên, trong mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

Dương Minh nhìn y tựa như một con công đực đang xòe đuôi, mắt cậu muốn mù luôn rồi!!

Quả nhiên là áo khoác của Triệu Văn Kiêu, là y dỗ Lương Bạch Ngọc mặc vào.

Lương Bạch Ngọc rõ ràng là sợ nóng, suốt ngày chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng, thế mà bây giờ lại mặc thêm. Cái chuyện kinh thiên động địa này khiến cho Triệu Văn Kiêu tự tin, cảm xúc dâng tràn, chìm đắm vào trong làn sóng xuân không có lối ra.

Tới lúc ăn cơm, Lương Bạch Ngọc chẳng làm gì hết.

Triệu Văn Kiêu bới cơm cho anh, nhắc anh ăn cải xanh, ăn thịt trâu, ăn nhiều dạ dày mới tốt, toàn bộ quá trình y đều nhìn anh ăn, ánh mắt ngọt ngào ngấy chết người.

Lương Bạch Ngọc ăn cơm xong thì Triệu Văn Kiêu lạu múc một chén canh đưa trước mặt anh.

Dương Minh chứng kiến toàn bộ xong hàm răng muốn sứt ra luôn, cmn đây chính là mưu đồ gây rối, thấy sắc nổi lòng tham, có ý đồ xấu! Cậu dùng hết mấy thứ mình học được để mắng chửi.

Họ Triệu vượt biên giới, là Lương Bạch Ngọc cấp cho y quyền hạn.

Lương Bạch Ngọc vừa ý Triệu Văn Kiêu thật sao?

Dương Minh ăn bữa cơm mà lòng không yên, có mấy lần xém chọt đũa vào trong mũi.

Sau khi Lương Bạch Ngọc dùng cơm xong, Dương Minh lập tức kéo anh lên lầu, đóng cửa, kéo chốt không cho Triệu Văn Kiêu vào.

Lương Bạch Ngọc mỗi phút mỗi giây đều mệt rã rời, ăn xong là muốn ngủ ngay, Dương Minh vì muốn cho anh có tinh thần nên tìm đề tài nói chuyện với anh.

"Hè Thành có nhà Tây không?"

"Có."

"Trông như thế nào vậy?"

"Kiểu Tây."

"...Đừng ngủ mà, nói chuyện tiếp đi!"

Dương Minh thấy trên bàn có sổ tay và bút mực, đều là đồ tốt, nhìn là biết chó Alpha đem tới. Cậu mở cuốn sổ, rút nắp bút ra rồi vẽ trên giấy: "Nhà Tây chắc là biệt thự nhỉ, mỗi nhà chỉ có một gia đình ở thôi đúng không."

Cậu nhóc nằm lên bàn, vừa vẽ vừa thầm thì, phác họa những thứ trong đầu mình tưởng tượng lên trang giấy.

Lương Bạch Ngọc mở cửa sổ ngắm tuyết, dạ dày anh đã có đồ ăn nhưng anh lại muốn ăn thứ khác.

"Có rất nhiều cây đúng không, còn có hồ bơi, trong nhà có gì nhỉ, tivi... Kệ sách ngay ngắn bên vách tường... Bồn tắm lớn..."

Lương Bạch Ngọc kề sát vào khung cửa sổ dính đầy tuyết, lè lưỡi liếm một chút, nếm vị mùa đông.

"Nhìn nè, nhà Tây ở Hề Thành là như thế này phải không?"

Dương Minh cầm sổ tay chạy tới, giơ cao tác phẩm cho Lương Bạch Ngọc nhìn.

Bức tranh do trẻ con vẽ đều mang theo nét ngây thơ, nhìn là biết chưa từng trải qua khó khăn và bị ảnh hưởng bởi những thứ xấu xa dơ bản.

Lương Bạch Ngọc cười to haha.

Dương Minh thẹn quá hóa giận giậm chân gào lên: "Cười cái quần què! Không cho anh xem nữa!"

"Vui vì cậu vẽ đẹp đó, anh muốn vẽ như thế cũng không vẽ được." Đôi mắt Lương Bạch Ngọc khi cười hiện ra vẻ ướŧ áŧ, anh lấy cây bút, lưu loát viết lên một dòng chữ rất có hồn.

— Người bạn nhỏ Dương Minh, chúc ước mơ của cậu trở thành sự thật, vĩnh viễn ấm áp, chân thành, ánh mặt trời, may mắn.

— — — —

Chú thích:

1. Thiển thường triếp chi (idiom): Chỉ việc nếm qua một lần cho biết rồi thôi.

2. Vạn lý Trường Chinh: là một cuộc rút lui quân sự của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km), bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi đi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Trong hành trình 370 ngày này, Hồng quân luôn luôn bị quân của Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. (theo wikipedia)

3. Dương (杨) trong Dương Minh (杨鸣) đồng âm với mặt trời (阳) trong ánh mặt trời (hoặc ánh nắng, 阳光)

4. Nhà Tây: hay còn gọi là Bungalow, là kiểu nhà thường chỉ có khoảng một tầng, diện tích nhỏ và có hiên rộng.  (theo wikipedia)(ĐM/EDIT) Trứng Gà Đường Đỏ - Tây Tây Đặc (On-Going) - Chương 36. Dắt chó


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện