Cảnh báo: Chương này có tình tiết bạo lực, máu me.
---------------------------------------
Nửa đêm tỉnh giấc vì bị lạnh cóng, y mở mắt phát hiện cửa sổ vẫn còn mở, gió thổi vào trong đã đánh tan cơn buồn ngủ của y.
Trước khi ngủ đã đóng rồi mà?
Triệu Văn Kiêu tỉnh rồi là không ngủ được nữa, y bò dậy rót nước uống, miệng bình nước không nhắm trúng ly, nước sôi chảy xuống bàn xém tí nữa khiến y bị phỏng.
Không muốn uống nữa, Triệu Văn Kiêu đen mặt đặt nắp bình lại, tùy tiện đặt lên bàn, y đi tới nhà vệ sinh.
Trên lầu hai có một phòng, bồn cầu không phải là loại y dùng trên huyện, mà là loại ngồi xổm, y không quen chút nào, từ sau khi trở về thôn thì ngày nào cũng bị táo bón.
Y đã quên mất, nhà vệ sinh khi nhỏ còn kém hơn.
.
Triệu Văn Kiêu vệ sinh xong rồi thì đi ra, đi ngang qua phòng của Lương Bạch Ngọc, vừa rồi y chỉ lo giải quyết nhu cầu sinh lý nên không nhận ra cánh cửa đã đóng kín, lúc này y mới nhìn thấy.
Nghĩ đến người ngủ trong phòng, cổ họng Triệu Văn Kiêu hơi nhột, y khẽ đẩy cửa bước vào, mượn ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài cửa đến gần giường gỗ lớn.
Chăn bông xẹp xuống. Dường như bên trong không có người.
Triệu Văn Kiêu vén chăn lên để xác nhận, sau đó y quay người ra ngoài cửa, thân hình đột ngột dừng lại một lát, ngay sau đó đồ trưng bày xung quanh phòng.
Tựa như thiếu đi thứ gì đó.
Không tìm ra được cái gì thiếu, Triệu Văn Kiêu bèn bỏ cái cảm giác này qua một bên, y đi thẳng, bật đèn lên: "Bạch Ngọc?"
Lầu hai chỉ có bước chân và tiếng kêu của y.
Triệu Văn Kiêu đi xuống lầu, tìm khắp nhà vẫn không thấy Lương Bạch Ngọc đâu.
Chỉ có một khả năng, Lương Bạch Ngọc đã ra ngoài.
Đi ra lúc nào?
Đi đâu?
Triệu Văn Kiêu khoác áo bên ngoài đồ ngủ, y đổi giày, bật đèn pin chạy ra sân, mặc kệ gió tuyết để tìm người.
Khi toàn bộ tiếng động đã ngừng vang lên, thì tuyết đang bay tựa như cũng có thể gây ra âm thanh.
Ánh đèn pin của Triệu Văn Kiêu soi từng ngóc ngách, ai không biết còn tưởng mèo nhà y chạy ra ngoài. Không lâu sau, một bóng người từ rừng trúc phía sau nhà họ Lưu chạy tới.
Là Dương Thường Tân.
Cậu lảo đảo, bước chân loạng choạng, dáng vẻ khủng hoảng của cậu được tuyết phản chiếu lại, cứ như có ma đang đuổi sau lưng vậy.
"A!" Dương Thường Tân bất ngờ không kịp đề phòng gặp được Triệu Văn Kiêu, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi đặt mông xuống nền đất.
Bộ dạng và pheromone của Omega có gì đó không đúng, Triệu Văn Kiêu làm như không thấy, chỉ hỏi: "Thấy em ấy ở đâu không?"
Dương Thường Tân biết Triệu Văn Kiêu đang hỏi đến ai, sắc mặt của y trong nháy mắt lập tức thay đổi.
Khoảng mười mấy phút trước, Dương Thường Tân vừa mới kết thúc một trận chết đi sống lại, bất thình lình nghe được tiếng thét chói tai của cha cậu, cậu vọt vào thì thấy một bóng người bên cửa sổ nhảy xuống, rất nhanh sau đó không thấy đâu nữa.
Cậu kêu chó điên đuổi theo, chó điên mặc kệ.
Mà cha cậu nằm trên giường không biết thế nào, cả người điên điên khùng khùng, trong miệng một mực kêu: "Ma... Có ma... Có ma..."
Dương Thường Tân còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phải đối mặt với cảnh tượng khiến cả trái tim và tinh thần vụn vỡ.
Cha của cậu đột nhiên phát tình!
Tuyến thể của Omega trung niên đã sớm héo rút thế mà vẫn có thể phát tình!
Dương Thường Tân không kịp thời ứng phó, trong đầu cậu trống rỗng, cậu trơ mắt nhìn cha cậu giãy giụa trên giường, vết thương trên bụng nứt ra, nhuộm đỏ cả miếng vải băng.
Pheromone của Omega trung niên có mùi hương ngọt ngào quái lại, chó điên bị ảnh hưởng.
Sau đó...
Dương Thường Tân nôn ra, cậu dùng sức cắn nát đầu lưỡi để ngăn lại cảm giác muốn gia nhập, miệng đầy máu, theo bản năng vùng vẫy chạy ra ngoài.
Không trách cậu được.
Cậu chỉ có thể cứu mình, không cứu được cha cậu.
Quá loạn.
Dương Thường Tân run rẩy ôm tuyến thể đang nóng lên, cậu chạy ra sau nhà để xác định bóng người đó là ai.
Là Lương Bạch Ngọc, chính là anh ta!
Ban đầu Dương Thường Tân an ủi cha cậu rằng, góa phụ Chu trước khi chết chắc chắn vẫn chưa tiết lộ gì cho Lương Bạch Ngọc hết, nếu không thì đối phương đã chẳng có hành động gì cả. Tối nay cậu mới biết mình đã sai hoàn toàn rồi.
Cứ coi như góa phụ Chu không nói gì đi, thì cái hành động chém người của bà cũng đã khiến Lương Bạch Ngọc thấy nghi ngờ nhà họ Dương.
Lương Bạch Ngọc chắc chắn đã điều tra về cha của cậu, tra ra hết thảy.
Tối hôm qua cậu vẫn trên đường về thôn, Lương Bạch Ngọc không có hành động gì, đợi cậu trở lại mới bắt đầu ra tay.
Cha của cậu phát tình, chắc chắn là bị Lương Bạch Ngọc bỏ thuốc, không còn khả năng nào khác.
Nếu cậu mà không tìm đường chống lại bản năng sinh lý từ dẫn dụ hình của mình thì trong nhà cậu đã có một trận gà bay chó sủa rồi.
Cho tới khi đầu óc thanh tỉnh, cảnh tượng cậu thấy chính là thi thể của cha cậu nằm giữa cậu và chó điên.
"Ọe—"
Dương Thường Tân khạc ra một bãi thức ăn, cậu lau sạch chất nhờn tanh tưởi trên mép, khóc lóc mắng chửi, lời lẽ không mạch lạc: "Cố ý...Lương Bạch Ngọc trả thù cha tôi.. trả thù nhà tôi... anh ta dọa cha tôi... sẽ bị thiên lôi đánh... xuống địa ngục..."
Triệu Văn Kiêu níu lấy Dương Thường Tân: "Em ấy qua nhà cậu?"
Dương Thường Tân lại bắt đầu nôn mửa.
Triệu Văn Kiêu lập tức ném Dương Thường Tân về trong tuyết, y chán ghét lùi ra sau kéo dài khoảng cách, không để bãi nôn dính đến y.
Dương Thường Tân nôn rất thảm, trong tiếng nôn còn kèm theo lời nguyền rủa Lương Bạch Ngọc.
Triệu Văn Kiêu đổi đèn pin từ tay phải sang tay trái, y đốt điếu thuốc hít một hơi, Lương Bạch Ngọc khuya không ngủ mà lại chạy tới nhà họ Dương, không khó đoán ra nguyên nhân.
Tám, chín phần trăm liên quan tới chuyện cha mẹ anh.
Chân mày Triệu Văn Kiêu giãn ra, chỉ cần Lương Bạch Ngọc không nhớ ra sự kiện kia là được rồi.
Còn những chuyện khác y không quan tâm.
Tiếng nôn mửa của Dương Thường Tân dưới đất bỗng nhiên dừng lại, cậu cảm nhận được khí tức của tên cho điên, run rẩy bò về phái Triệu Văn Kiêu: "Anh hứa sẽ giúp tôi rồi mà, mau gϊếŧ hắn ta đi, mau lên!"
Triệu Văn Kiêu không phản ứng.
Giọng nói của Dương Thường Tân the thé, móng tay chọc vào trong quần tây y: "Cho dù thế nào anh cũng không thể bỏ mặc tôi được, chúng ta đều bị Lương Bạch Ngọc hại, cầu xin anh mau cứu tôi..."
Triệu Văn Kiêu đá một cước hất văng cậu ra.
Sau lưng truyền tới tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, cũng rất khủng khiếp, sau đó im bặt đi.
Trong gió có mùi tanh, dưới nền tuyết có vết máu kéo dài.
.
Triệu Văn Kiêu không tìm ra Lương Bạch Ngọc ở trong thôn, bèn đi tới cây cầu nhưng cũng không thấy, đồ ngủ trong lớp áo khoác của y ướt đẫm mồ hôi, gót chân vùi vào trong tuyết cũng không thấy thoải mái, trong lòng dâng lên cảm giác buồn bực.
"Mẹ nó."
Triệu Văn Kiêu như có như không chửi tục một tiếng, y nhìn con đường mù mịt trong núi, từng bước từng bước đi sâu vào trong.
Rạng sáng không biết đã mấy giờ, Triệu Văn Kiêu tìm một hồi trong núi tuyết, rốt cuộc cũng phát hiện ra dưới nền tuyết đang lõm vào một khối, tựa như có người nằm, y nhanh chân chạy tới.
"Bạch..."
Một chữ phía sau bỗng khựng lại trong cổ họng y.
Quả thật chỗ lõm đó có người đang nằm, mặt hướng xuống dưới.
Người đó mặc một bộ sườn xám tím, tóc dài được dải khăn lụa buộc thành đuôi ngựa.
Triệu Văn Kiêu vô thức gọi tên một người: "Dì Lương..."
Không phải.
"Bạch Ngọc."
Triệu Văn Kiêu nhìn chằm chằm dáng người không tròn trịa và đầy đặn, tự mình lập lại lần nữa với bản thân để xác nhận, "Là Bạch Ngọc."
"Bạch Ngọc!" Triệu Văn Kiêu xông tới, y ngồi xổm xuống kéo vai Lương Bạch Ngọc lên, vội vàng ôm lấy anh, "Em sao thế này?"
Tuyết đọng lại trên lông mi Lương Bạch Ngọc.
Triệu Văn Kiêu lấy tay áo khoác lau tuyết trên mặt Lương Bạch Ngọc, trong lòng suy đoán anh mặc như thế này đến nhà họ Dương.
Một người sống giống hệt như một người chết, giả thành người chết để hù dọa người sống.
Triệu Văn Kiêu cảm thấy rất phiền, bây giờ y có khẳng định được, Lương Bạch Ngọc trở lại là vì chuyện của cha mẹ.
Người chết đều đã chết hết rồi, tra được cái gì nữa.
"Bạch Ngọc, sao em lại chạy lên đây?" Triệu Văn Kiêu không thể hiện phiền muộn ra bên ngoài, tay ôm chặt người trong lòng, sờ chỗ này chạm chỗ kia, "Còn mặc như thế này nữa."
Lương Bạch Ngọc đẩy y ra, lần nữa nằm vào trong cái hố tuyết.
Triệu Văn Kiêu dằn xuống ngọn lửa đang sắp bốc lên, y chú ý tới khí sắc của Lương Bạch Ngọc, đèn pin rơi xuống đất.
Khuôn mặt của chàng trai tái nhợt.
Giống như là một thi thể.
Không biết là anh dựa trên tin tức từ góa phụ Chu, hay là từ Dương Đại Dũng, lấy được chân tướng vô cùng đả kích với anh, anh bị đánh ngã, mệt mỏi, không muốn sống.
Triệu Văn Kiêu cũng không muốn hỏi nguyên nhân trong đó, y chỉ cần Lương Bạch Ngọc còn sống, cuộc đời sau này dựa theo hoạch định của y, ngoan ngoãn ngồi một chỗ để y an bài.
"Thuốc đâu?" Triệu Văn Kiêu từ ngồi biến thành quỳ một chân trên đất, tay lục lọi trên người chàng trai, "Em không mang theo thuốc sao?"
Câu này rất dư thừa.
Sườn xám ôm lấy đường cong trên cơ thể, lại không có túi thì có thể cất được cái gì.
"Bạch Ngọc, Bạch Ngọc, Bạch Ngọc..." Triệu Văn Kiêu ôm Lương Bạch Ngọc, con ngươi y co rút.
Dưới thân Lương Bạch Ngọc có hai tấm di anh.
Triệu Văn Kiêu lúc này mới rõ ràng, cảm giác thiếu vắng khi ở trong phòng Lương Bạch Ngọc lúc đó là cái gì.
Di ảnh cũng mang ra ngoài, đây đúng thật là không muốn trở về.
Môi Triệu Văn Kiêu chạm lên mái tóc dính đầy tuyết của Lương Bạch Ngọc, không ngừng hôn, trong giọng của y mang đầy vẻ hoảng loạn, còn có mấy phần luống cuống khẩn cầu: "Chúng ta về nhà, về nhà trước đã."
Đầu Lương Bạch Ngọc lệch sang một bên, không biết đang nhìn cái gì.
Tầm mắt Triệu Văn Kiêu không tự chủ đi theo Lương Bạch Ngọc, trong đầu bỗng nảy ra ý nghĩ quái lạ, ở đây chính là chỗ năm đó?
Đã nhiều năm trôi qua, hơn nữa cây cối khắp bốn phía đều bị tuyết bao phủ, một mảnh trắng xóa, hố bùn cũng không còn...
Triệu Văn Kiêu ngừng thở, tỉnh rụi nhìn người trong lòng, thấy anh ngoại trừ cả người toàn là tro tàn thì không có gì khác thường, nhất thời thở phào.
Lương Bạch Ngọc làm sao mà nhớ được.
Lương Bạch Ngọc không thể nhớ, em ấy đã quên mất rồi.
Cảm giác vui mừng của Triệu Văn Kiêu vừa dâng lên thì lại nghe thấy một tiếng cười khẽ bên tai, "Chỗ này quen không?"
Những từ này khiến cả người Triệu Văn Kiêu cứng ngắc, y từ từ cúi đầu, đối diện ánh mắt của chàng trai, da đầu châm chích, lòng ngực tê dại.
Một giây sau Triệu Văn Kiêu lần nữa nhìn xung quanh, một cảnh tượng của chuyện xưa mở màn trong đầu y.
Hoảng sợ, khóc lóc, cầu xin tha thứ, lau thảo dược ngăm đen trên cơ thể