Mỗi ngày Trần Mặc đều xuất hiện đúng giờ trước cửa văn phòng của Lương Sơ Lam, bưng trà rót nước, giúp photocopy lặt vặt, mười phần nhị thập tứ hiếu [1] bảo mẫu toàn chức năng. Trần Mặc rất siêng năng chăm chỉ chịu khó theo đuổi con gái, mỗi ngày lại thay đổi đa dạng bữa sáng chuẩn bị cho Lương Sơ Lam, nhưng thật ra lại khiến cô dần dần hiểu được khẩu vị của nàng.
Cô gái này không chỉ khó đến gần, còn đặc biệt nhiều thói quen không tốt. Ví dụ như thói ăn kiêng cũng khiến Trần Mặc rất đau đầu.
Lương Sơ Lam không thích ăn hành tây gừng tỏi, không thích mấy đồ dầu mỡ, không ăn lòng trắng trứng cao cholesterol. Càng khoa trương là, rau hẹ trông giống hành cũng bị nàng ghét. Có một lần Trần Mặc vất vả gói súi cảo rau hẹ, còn bị Lương Sơ Lam nói ăn ghê muốn ói, khiến Trần Mặc tổn thương đến nỗi muốn đập đầu vào đậu hũ tự sát.
Bất quá một cô gái có năng lực khôi phục tâm lý rất mạnh lại tự kỷ như cô, ngược lại lại vì tính cầu kỳ kén chọn của Lương Sơ Lam mà thầm lấy làm mừng vì chỉ có mình cô biết bí mật này, tuy rằng lý do này thì người sáng suốt vừa nhìn là biết đang tự an ủi mình.
Ngày ngày Trần Mặc qua lại ở Khoa văn, quen thói đưa hết đồ điểm tâm không phải mình làm cho các giáo sư khác ăn, cho nên mấy người giáo sư cũng coi như quen mặt, đặc biệt trưởng khoa Mã, quả thật yêu thích tiểu mỹ nữ mỗi ngày đem một đống đồ ăn thật lớn vào văn phòng hắn chết đi được, dưới tình hình đó, Trần Mặc tự nhiên cũng nhân tiện biết Y Vận Hàm ở cùng học viện.
Theo tâm lý học mà nói, bạn thích một người là vì người đó không có thứ gì đó, mà bạn chán ghét một người, là vì trên người người đó có thứ gì đó chướng mắt quá. Có lẽ là có lý, Trần Mặc đã từng học lớp Y Vận Hàm dạy, ấn tượng đầu tiên cực kỳ không thích. Loại con gái quyến rũ lả lơi như Y Vận Hàm khiến Trần Mặc tự dưng có chút phản cảm, đặc biệt khi so với Lương Sơ Lam.
Nhưng qua mấy ngày tiếp xúc, thật ra cô lại phát hiện, người đó cũng không giống hồ ly tinh như lời đồn, trên mặt mày ngược lại nhuốm chút phiền muộn nhàn nhạt, nếu cố tình phải dùng lời nói để hình dung thì có lẽ chuẩn xác là "lòng nặng trĩu tâm sự."
Vì cô thu liễm lại khí chất yêu nghiệt nên khiến Trần Mặc có thêm vài phần hảo cảm. Chỉ là Trần Mặc có nghĩ vỡ đầu cũng sẽ không đoán được trạng thái bất bình thường đó của Y Vận Hàm đều do chị em thật thiết với mình ban tặng, đều là mầm tai họa mình reo gián tiếp do đổi khoá học. Nếu mà biết, bảo đảm Trần Mặc sẽ hộc máu.
Mà Lương Sơ Lam vốn không thích trên người dẫn theo một cái đuôi lại đuổi thế nào cái đuôi cũng không đi, dưới sự kiên trì của Trần Mặc, mặt dày mày dạn ỷ vào thân phận mình là đại biểu khoá, tiêu trí hàng đầu là nhất định phải ở bên cạnh Lương Sơ Lam bận rộn trước sau, nàng cũng dần dần quen với việc mỗi ngày đều có một mỹ nữ tinh thần phấn chấn bồng bột tự mình bưng điểm tâm nóng hổi mặc kệ gió táp mưa sa, kiên trì đưa đến trước mặt nàng.
Tin nhắn trong di động thường tích trữ đến chật ních, cần định kỳ giải quyết, mà dọn dẹp không quá vài ngày, lại sẽ bị Trần Mặc oanh tạc tin nhắn nhồi đầy hộp thư đến.
Mỗi sáng sớm mở mắt ra, tin nhắn đầu tiên là của Trần Mặc chào buổi sáng, mỗi tối trước khi nhắm mắt ngủ, tin cuối cùng là tin chúc ngủ ngon của Trần Mặc. Lương Sơ Lam vốn không quen dùng di động cũng dần dần bắt đầu dùng ngón tay soạn tin nhắn trả lời Trần Mặc theo tỷ lệ khoảng 1:10. Đương nhiên tỷ lệ như thế vẫn khiến Lương Sơ Lam cảm thấy cả ngày đều quanh quẩn bên di động, chưa làm được chuyện gì cả.
Quan hệ của hai người thay đổi rất vi diệu, sâu sắc hơn. Qua một thời gian ở chung, Lương Sơ Lam thật sự quen với mấy việc vụn vặt và sự hiện diện của Trần Mặc, cũng bắt đầu thừa nhận mình cũng hơi thưởng thức và thích nữ sinh tuỳ tiện mà không mất đi sự tinh tế này.
Thẳng đến một ngày, ông trời lại cho Trần Mặc một cơ hội. Một hôm nào đó, trong lòng Lương Sơ Lam đột nhiên cảm giác được có thêm một thứ gì đấy, vẫn luôn lảng tránh, nhưng một khi phát hiện ra thì chính là hồng thuỷ như mãnh thú, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ trâm trí nàng.
Hôm ấy, trời đầy mây mù, bầu trời như bị ai chọc thủng một cái động thật lớn, mưa như trút nước không ngừng. Mưa dầm kéo dài suốt mấy ngày liền đã sớm khiến cho mấy con kênh trong thành phố quá tải. Hôm ấy cuồng phong gào thét kèm theo mưa lớn khiến mực nước thành phố không ngừng dâng lên.
Người thành phố luôn mắc sai lầm khi phán đoán về năng lực trữ nước và thoát nước khi lũ về. Nước mưa tích luỹ từng chút một, miệng cống ngầm trên đường đều toát bọt nước, nói lên sự thật nước ngầm đã dâng cao. Ai nấy đều không nghĩ tới, thật sự có một ngày như thế, nước sẽ dâng cao, ngập quá cẳng chân, ngập quá bánh xe ô tô, khiến toàn bộ phương tiện giao thông hiện đại đều không dùng được, mọi người chỉ có thể lựa chọn phương pháp nguyên thuỷ nhất để giải quyết vấn đề đi lại khó khăn.
Lương Sơ Lam đứng trên cầu thang, nhìn mực nước dần dần dâng lên, nhìn nước đã lên qua bàn chân cùng cơn mưa to vẫn trút xuống như nước bên ngoài toà nhà. Nàng thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Xe cộ trên đường đều bị nước ngập làm tắt máy, xe của Cảnh Đằng cũng bị chết máy giữa đường, cho dù không chết máy cũng bị rất nhiều chiếc xe đã thả neo giữa đường cản lại. Rất nhiều giáo sư bên cạnh đều không thèm bận tâm, xắn ống quần, trực tiếp thò chân xuống nước, lội nước đi về phía cổng trường.
"Giáo sư Lương, còn chưa đi à? Nước sẽ lại dâng cao lên nữa đó!"
Thanh âm trưởng khoa Mã vẫn lớn vẫn vang như tiếng chuông, vừa nói vừa bước xuống cầu thang. Hắn nhìn qua giống như một quả bóng cứu sinh. Nhìn phía đông một chút, lại nhìn phía tây một phen, không khỏi khiến người ta lo lắng "quả bóng" nhìn qua có mật độ lớn hơn nước này một lát nữa có té ngã xuống nước không.
"Er......Trưởng khoa Mã, thầy đi trước đi, tôi..."
"Vậy tôi đi trước."
Tuy nhà cách trường học không xa, nhưng đối với Lương Sơ Lam mà nói, ngâm mình trong nước bẩn, còn bị gió tạt chật vật, thân thể ướt sũng về nhà thì nàng thật sự không quyết định được. Cho nên nàng đứng ở cầu thang, nhìn mực nước ngày càng dâng cao, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt cả.
"Tít tít ~~~"
Ngay lúc đó, di động trong túi đột nhiên rung lên. Màn hình báo là "Hạ Đông Noãn".
"A lô."
"Giáo sư Lương, cô có còn ở trường không?"
"Còn."
"Đã ra chưa?"
"Có lẽ hơi khó."
"Vậy cô nhìn hướng hai giờ đi, có thấy em không?"
Trần Mặc giơ di động vẫy vẫy với Lương Sơ Lam, cô mặc áo mưa màu vàng, đi ủng đi mưa màu đen, mái tóc hỗn loạn bị mưa làm ướt dính trên mặt, bộ dáng chật vật lại hưng phấn lạ thường, phối hợp với nụ cười tươi nhiệt tình dào dạt như thế, khiến người ta cảm thấy một ngày mưa to thế này bỗng nhiên không quá ẩm ướt khó chịu.
Lại một lần nữa, sắc mặt Lương Sơ Lam như hoá đá, nhìn Trần Mặc cuối cùng nàng đã biết cái gì gọi là thời khắc chứng kiến kỳ tích, cái gì mà thần kỳ hơn cả trò ảo thuật của Lưu Khiêm*.
(*Ảo thuật gia nổi tiếng)
"Giáo sư Lương, em có xe đạp này, để em chở cô về. Cô đi dọc