Hạ Đông Noãn chưa từng bị ai hôn như thế, chiếc lưỡi thơm tho của Y Vận Hàm bá đạo chiếm lĩnh từng tấc trong khoang miệng nàng, không giống lần trước say rượu rồi xông thẳng tới, lần này lại dịu dàng xâm nhập. Kỹ xảo hôn tuyệt vời khiến Hạ Đông Noãn vốn muốn kháng cự lại chậm rãi sa vào cảm giác tốt đẹp này, toàn thân như bị trêu chọc đến muốn bốc lửa. Thà thở không nổi mà chết đi cũng không muốn rời khỏi sự chiếm đoạt càn rỡ mà tuyệt vời của Y Vận Hàm.
Y Vận Hàm chưa từng hôn một ai như thế, chỉ muốn hoàn toàn chiếm hữu. Vốn muốn đùa dai dùng đầu lưỡi vẽ lần theo khoé môi đáng yêu trên cái miệng anh đào của Hạ Đông Noãn, lại dần dần đắm chìm trong sự thân thiết ấy. Càng muốn thêm nữa. Tách khớp hàm Hạ Đông Noãn ra, phong cảnh mê người bên trong lại khiến Y Vận Hàm quên mất ý định ban đầu của mình, quên đi thân phận, buông bỏ lý trí, thầm nghĩ hái từng đoá hoa nhỏ đáng yêu trong khu vườn xinh đẹp. Cảm giác trầm luân lan toả khắp toàn thân.
Đợi đến khi hai người hồi phục lại từ trong nỗi rung động, hai tay Y Vận Hàm vẫn vòng quanh Hạ Đông Noãn. Khoảng cách gần đến mức hơi thở nóng nổi phả ra đều có thể trực tiếp tiến vào xoang mũi của đối phương, hô hấp vẫn còn mang theo khí tức và nhiệt độ của nhau khiến mặt hai người hồng rực, như muốn lập tức bốc hơi.
Một thứ cảm giác rung động mất hồn vi diệu lên men lơ lửng trong bầu không khí giữa hai người, dồn dập đánh úp lại, trong lúc nhất thời hai ánh mắt thật sâu khoá chặt đối phương, lại không nói nên lời.
Y Vận Hàm kéo ra một khoảng cách, tỏ vẻ bình tĩnh chỉnh lại mái tóc rối loạn, né người qua một bên. Hạ Đông Noãn ngơ ngác tựa vào cánh cửa xe sau lưng, cảm thấy hết thảy vừa rồi tựa như một giấc mộng xuân khiến người ta nhiệt huyết sôi trào lại cũng không chân thật đến vô cùng. Nàng cũng không biết nụ hôn này gây ra rung động lớn đến mức nào trong lòng Y Vận Hàm.
Nụ hôn này khiến Y Vận Hàm hoàn toàn không ngờ, sau khi điên cuồng làm một chuyện lại đột nhiên nhận ra làm như vậy căn bản không giống hành vi thường ngày của mình, mà lại như thể phát cuồng, hoàn toàn không có lý trí. Không giống lần đó uống rượu say, lần này lại ở trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, nhưng không ngờ cảm giác muốn chiếm đoạt lại cũng xuất hiện.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ liều lĩnh hôn một người ngươi thế, kể cả với bạn trai cũng chưa từng điên cuồng vậy. Vốn nghĩ mình chỉ trừng phạt tượng trưng cô học trò nho nhỏ thích làm càn này một chút, lại không ngờ mình thế nhưng thật sự đâm đầu sa chân vào.
Vừa nghĩ đến việc có phải mình thích tiểu sắc lang hay không, Y Vận Hàm vốn mang theo tâm tình đùa giỡn trong nháy mắt mặt mũi trắng bệch.
Hạ Đông Noãn nhìn sắc mặt Y Vận Hàm biến đổi, như thể muốn nhìn thấu cô, nhìn cô chằm chằm, muốn từ ánh mắt cô nhìn ra được điều gì đó.
"Thế nào? Nụ hôn này đủ đẹp chưa. Tôi không nợ em nữa nhé."
Một lúc sau, Y Vận Hàm không chịu nổi bầu không khí ái muội xấu hổ này, có chút bối rối phun ra những lời này, làm tổn thương Hạ Đông Noãn, cũng làm tổn thương mình. Rõ ràng không hề có ý đó, lại sợ hãi ý nghĩa thật sự, vì thế Y Vận Hàm cũng chẳng hề dũng cảm như vẻ bề ngoài lại bắt đầu lùi bước.
Quả nhiên chỉ đùa giỡn mà thôi, đối với cô mà nói, sao mình có thể là người Y Vận Hàm thật sự muốn được.
Câu nói ấy như một nhát dao hung hăng đâm vào tim Hạ Đông Noãn. Nàng nhìn vẻ mặt Y Vận Hàm càng cảm thấy như đang sát muối lên vết thương của mình. Tự mình đào hố, tự mình thả đinh xuống, cũng tự mình ngã xuống để bị đâm đến huyết nhục mơ hồ, đó cũng coi như trừng phạt đúng tội. Hạ Đông Noãn rốt cục đã biết cái gì gọi là xứng đáng!
"Phải, cô trả đủ rồi."
"Ồ, vậy thì tốt! Không còn nợ nữa nhẹ cả người." Vì che dấu việc mình chột dạ, Y Vận Hàm cố ý nói đùa, có ý muốn giảm bớt bầu không khí xấu hổ mà không biết phải làm thế nào.
Cô bối rối mở cửa xe, không yên lòng lái xe, không dám nhìn Hạ Đông Noãn.
Hạ Đông Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt bị phủ kín một tầng sương mù ảm đạm. Là thật sự bị tổn thương đến đau đớn.
Hạ Đông Noãn để mặc cho dòng suy nghĩ của mình vẫn không thể nào cứu vớt nổi, cứ thế rơi vào địa ngục thống khổ. Nàng chạy vài vòng quanh sân thể dục để giải toả, rồi lê thân thể mỏi mệt trở về, lại kinh ngạc thấy Lương Sơ Lam vẫn ngồi ở đầu giường, như chưa hề di chuyển. Chỗ khác biệt duy nhất là bàn tay Lương Sơ Lam bị Trần Mặc ôm chặt vào ngực, khoé miệng cong lên một nụ cười yếu ớt khó nhận ra. Mà cô gái ngồi kia có lẽ vì đối diện với một bệnh nhân, cho nên khí trường vốn lạnh lùng cũng trở nên mềm mại dị thường.
Hẳn là Lương Sơ Lam có cảm tình với Mặc Mặc. Hạ Đông Noãn nghĩ thế. Chẳng qua thứ tình cảm đó là tình bạn hay tình yêu, ai cũng không biết được.
Trên đời này chuyện khiến người ta đau khổ nhất không ngoài đơn phương tự cho là đúng mà nghĩ tình cảm sâu đậm hơn sẽ là tình yêu, nhưng kết quả người khác lại nói, bạn thân mến, đó không phải tình yêu.
Nàng không muốn Mặc Mặc phải chịu tổn thương, nhưng lại vô lực thay đổi phương hướng sự tình phát triển.
Không phải do nàng không chịu thừa nhận rằng mình không có cảm giác với Y Vận Hàm, nếu không sao có thể thích hôn cô đến thế, thích đến mức không nghĩ đến chuyện giải thích. Nếu không sao có thể dù biết rõ tính tình của Y Vận Hàm mà lại vẫn nghĩa vô phản cố ngốc nghếch nhảy vào cạm bẫy ôn nhu của cô. Biết rõ mỗi lần cô uống rượu đều sẽ hưng phấn chơi mấy trò kích thích, bản thân mình lại vẫn vui vẻ phụng bồi, dâng lên thân thể và trái tim, để cho người ta chà đạp, kết quả là, cô rút lui, còn mình lại vạn kiếp bất phục.
Hồi ức như những chiếc châm đâm vào lòng. Mới đầu cũng không cảm thấy đau đớn, lúc càng quay cuồng, sẽ đau đến khiến người ta không chịu nổi, cuối cùng lại không tìm được ngọn nguồn, để mặc nó đâm mình, mặc nó làm tổn thương trái tim vỡ nát của mình.
Nói muốn cho nàng một nụ hôn đầu tươi đẹp là Y Vận Hàm, cuối cùng đẩy nàng ra nói chỉ vì cô nợ nàng nên phải trả cũng là Y Vận Hàm. Vì sao cô có thể tuỳ hứng đến rồi đi trong lòng nàng như thế, vì cái gì mỗi lần cô vui sẽ khiêu khích nàng, lúc mất hứng sẽ bảo trì khoảng cách, mà quyền chủ động lại chưa bao giờ nằm trong tay nàng.
Hạ Đông Noãn chưa bao giờ yêu ai, lần đầu tiên nếm trải nỗi chua sót khi bị người khác đùa giỡn. Quả nhiên, người có thể làm tổn thương bạn là vì bạn đem người đó đặt trong lòng.
***
Lại trở về làm trợ lý hai tiếng mỗi ngày, bầu không khí lại trở nên kỳ quái dị thường.
Y Vận Hàm cố ý bảo trì khoảng cách an toàn, cách nói chuyện an toàn, thói quen hành vi an toàn. Cảm giác thân thiết ái muội vốn có lại bị người ta rành mạch tạm dừng. Có cảm giác muốn phát tiết lại không tìm được chỗ đau khổ.
Hạ Đông Noãn thực không quen Y Vận Hàm như thế. Khi lịch sự, sẽ nói "chào em", "cảm ơn", "hẹn gặp lại". cũng rốt cuộc không còn gọi vô cùng thân thiết "tiểu sắc lang", "dưa ngốc" nữa, càng không có khả năng đụng chạm thân thể. Thậm chí ngay cả trao đổi ánh mắt cũng ít đến đáng thương. Rất nhiều lúc Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm, Y Vận Hàm lại làm bộ như không cảm giác được, hoàn toàn không quay đầu lại, mà khi Hạ Đông Noãn thất vọng