"Anh Y, lâu quá không gặp! Khí sắc thật không tệ, mặt mày hồng hào nhỉ! Ha ha ha."
"Anh Hạ, anh nhìn cũng đâu có tệ đó thôi! Mấy năm không gặp, không ngờ còn phong lưu phóng khoáng thế!"
Tiếng cười sang sảng từ miệng của hai người đàn ông mới qua hoặc mới đầu năm mươi truyền ra, một cái ôm rắn chắc, một câu "đã lâu không gặp" ẩn chứa biết bao tình hữu nghị bên trong.
"Tới đây tới đây, tới đây để tôi giới thiệu, đây là con tôi, Y Vận Hiền, mới vừa du học trở về, qua đây, gọi chú Hạ, dì Diệp đi." Y Đông Huy lôi kéo cậu con trai cao hơn mình hẳn một cái đầu qua, giới thiệu với cả nhà Hạ Lập.
"Uncle, Auntie, chào mọi người, con mới đi du học về, xin lỗi chữ quốc ngữ nói không thạo lắm." Y Vận Hiền ngượng ngùng cười cười. Khuôn mặt có phần rất giống ba, đều là mỹ nam tiêu chuẩn, chẳng qua thân hình cùng khuôn mặt dần trở nên đầy đặn của Y Đông Huy khiến người ta nhất thời không nhìn ra vẻ tuấn lãng một thời của ông ta. Nhưng Y Vận Hiền lại khác, vừa mới qua hai mươi tư tuổi, khiến cậu nhìn rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng cũng không còn vẻ ngây thơ, có cảm giác ấm áp dạt dào. Không phải mày kiếm mắt sáng, ngược lại có những đường cong hơi nhu hoà nội liễm.
Thận trọng mà lễ phép, câu trả lời ngập ngừng nhưng thoả đáng khiến Hạ Lập và Diệp Văn Phương nghe cực kỳ vừa lòng, đặc biệt Y Vận Hiền còn đẹp trai như thế, gia thế lại càng khỏi phải bàn, hai người đều cười thật vui, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Hạ Đông Noãn nhìn chàng trai vừa mới rũ bỏ nhưng vẫn còn lưu lại một ít khí chất non nớt này, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu đó rồi, rất quen thuộc, lại không nhớ nổi rốt cuộc đã gặp thế nào. Nỗi nghi hoặc này mãi đến khi nàng kinh ngạc nhìn thấy Y Vận Hàm xuất hiện trước cửa mới hiểu được vì sao mình cảm thấy Y Vận Hiền khiến mình có cảm giác quen thuộc đến vậy. Bởi vì mặt mũi hai người rất giống như, như thể đúc ra từ một khuôn.
Lúc Hạ Đông Noãn nhìn thấy Y Vận Hàm thì hoàn toàn bị giật mình, nàng căn bản không ngờ dĩ nhiên lại chạm mặt cô ở nơi này, ánh mắt trợn tròn tràn đầy vẻ kinh ngạc không tin được. Nàng nắm chặt gấu váy, sự tình cờ gặp gỡ đột nhiên này khiến trái tim nặng nề đột nhiên giật thót, thật giống như nỗi nhớ nhung nho nhỏ của mình bị người ta phát hiện, mà Y Vận Hàm đi ra từ trong nỗi nhớ của mình, lòng mình có cảm giác vui sướng không kiềm chế được. Bắt đầu từ khoảnh khắc ấy, tất cả sự chú ý của Hạ Đông Noãn đều đặt lên người cô gái kia.
Hạ Lập, Diệp Văn Phương không nhận ra Hạ Đông Noãn lơ đãng, còn tiếp tục trò chuyện cùng cha con nhà họ Y.
"Lúc con còn nhỏ, chú còn từng bế con đó, nếu không phải ba con đưa con ra nước ngoài từ sớm thì chắc con và Đông Noãn nhà chú đã trở thành bạn bè thân thiết rồi." Hạ Lập bất động thanh sắc dẫn đề tài tới Hạ Đông Noãn, vốn định giới thiệu anh chàng đẹp trai này cho con gái mình làm quen, kết quả lại thấy Hạ Đông Noãn vẻ mặt kinh ngạc nhìn hướng khác, căn bản không tập trung. Mà Y Vận Hiền cũng theo lời Hạ Lập nói mà chú ý tới Hạ Đông Noãn.
Từ ánh mắt đầu tiên, Y Vận Hàm liền có phần thích cô nữ sinh trước mặt, nhìn qua thật sự rất ngoan, giống một nàng công chúa nhỏ xuất trần, hàng lông mi như ánh trăng rằm dưới ánh tịch dương của buổi chiều tà vẽ nên một đường cong mê người, ánh mắt thâm thuý thoáng có chút hờ hững khiến người ta nhìn không thấu, mà sống mũi cao thẳng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn lại thêm hàm răng trắng nõn hơi hé lộ càng làm nổi bật khuôn mặt thêm động lòng người.
Nhìn quen mấy cô tóc vàng mắt xanh thành thục khêu gợi, nay nhìn thấy một cô gái hơi chút ngượng ngùng, có chút đáng yêu, lại có phần rụt rè như thế, Y Vận Hiền liền cảm giác mình cũng hơi say. Chỉ tiếc, từ lúc gặp mặt đến giờ, sự chú ý của cô gái này hình như không biết đặt ở phương nào.
"Đông Noãn! Làm gì mà ngẩn ra thế?" Diệp Văn Phương kéo tay Hạ Đông Noãn, vẻ mặt không biết nói gì. Con gái mình không ngờ dưới tình huống như thế còn có thể thất thần, thật đúng là được di truyền "bản lĩnh tốt đẹp" của mẹ.
"Ba, chị đến rồi!" Y Vận Hiền theo hướng Hạ Đông Noãn nhìn qua, thấy người chị gái quyến rũ hết chỗ nói, vừa tới đã bị một đám con trai vây quanh ở đằng kia.
"Vận Hàm, hôm nay em đẹp quá."
"Vận Hàm, điệu nhảy đầu tiên hôm nay giữ lại cho anh nhé."
......
Y Vận Hàm vừa xuất hiện, liền thành công hấp dẫn ánh mắt của đám đàn ông đến độ tuổi kết hôn ở đây, trong đó đương nhiên cũng có một cô gái.
Cô mặc một bộ lễ phục màu tím nhạt, ôm gọn lấy dáng người hoàn mỹ, dưới ánh đèn, như một vị nữ thần thần bí tao nhã lại không mất vẻ mê người, yêu diễm bước ra từ trong màn sáng màu tím. Ánh đèn sáng rực chiếu lên mái tóc dày uốn xoăn, hắt ra những tia quang mang vàng rực rỡ, khuôn mặt của cô bị mái tóc quăn dài hơi che khuất, chỉ có thể nhìn được chiếc cằm thon cùng sườn mặt với đường cong duyên dáng. Một cái nhăn mày một nụ cười, phong tư yểu điệu.
Một đám đàn ông con trai mặc Âu phục như một bầy vịt, vì muốn bảo trì tốt phong độ thân sĩ trước mặt giai nhân, tuy trong lòng vạn phần lo lắng, rất sợ người khác chiếm thời cơ trước, bề ngoài tuy tỏ ra không vội không chậm đi thong thả đến trước mặt Y Vận Hàm, nâng ly mời chào, muốn khiến giai nhân vui.
Cô muốn xuyên qua đám người đi tìm ba và em trai, trong phút lơ đãng lại thấy được một thân ảnh khiến cô bất ngờ đứng cạnh người nhà mình. Mà cô gái kia cũng đang dùng một ánh mắt không thể tin được nhìn mình, nhìn chằm chằm, bởi vì kỳ lạ mà hơi nhíu mày, đôi môi mím lại, còn có bàn tay tóm chặt góc váy, mỗi một chi tiết đều khiến cô cảm thấy như có tiếng trống gõ vào trái tim.
Y Vận Hàm đột nhiên nở nụ cười thiên kiều bá mỵ, hiểu được một câu nói,