Đột nhiên lúc đó Lương Sơ Lam cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Nàng thậm chí cảm thấy sự cố chấp của mình trước đó có phần buồn cười, khiến nàng muốn cất tiếng cười to lại trào ra nước mắt.
Nàng bỗng nhiên không thể hiểu nổi vì sao mình vẫn cứ một mực phủ nhận trái tim mình, vì cái gì luôn tự đè nén cảm giác của bản thân. Cái gì gọi là luân lý đạo đức, cái gì mà trói buộc bởi danh nghĩa "cô – trò", cái gì mà hạn chế giữa hai người phụ nữ, đối với Lương Sơ Lam ở giờ khắc này mà nói, hiện tại nàng mới biết tất cả mọi chấp niệm của mình đều là hư ảo, đều ngốc không chịu nổi.
Vì sao cho tới bây giờ bản thân cũng không dám sống vì chính mình một lần? Vì cái gì lại sợ hãi tình cảm chân thực trong lòng? Hối hận, ảo não biết bao, muốn giãy dụa, trong tâm trí có trăm ý tưởng, ngàn nguyện vọng, nhưng giờ khắc này cũng không nghe lời mà lại khiến nàng mất đi tri giác cùng sức lực. Áp suất mạnh mẽ của nước lên màng nhĩ tạo thành tiếng gầm rú càng lúc càng lớn, như thể có mấy trăm chiếc máy bay bay qua bên tai, khiến đầu óc nàng đau đớn khó nhịn. Thì ra cảm giác bị đuối nước là thế này, cơn đau nhói truyền đến từ xoang mũi, đầu như một quả khí cầu bị bơm hơi đến căng muốn nứt, trướng đến chịu không nổi.
Khổ sở nhất chính là khoảnh khắc mà nàng nghĩ nếu mình chết rồi không biết cô bé Trần Mặc vẫn luôn nói thích mình kia có thể sẽ đau lòng đến phát khóc, có thể nào sẽ thương tâm đến mức còn hơn cả khi nghĩ về những hồi ức đau đớn trong quá khứ kia không, có thể sẽ lại oà khóc nức nở, rồi xuất hiện vẻ mặt bất lực uỷ khuất ấy không. Bản thân mình dù thế nào cũng không nỡ khiến cô buồn, ngay cả nghĩ cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng mà, từ khi gặp gỡ quen biết tới nay, thứ mình đem đến cho cô lại cũng chỉ toàn đau đớn khổ sở.
Từng chỉ bận tâm biết bao chuyện thế gian tầm thường lại cũng không bằng lòng thuận theo trái tim mình, cứ nghĩ mình có thể gạt bỏ sự yêu thích với Trần Mặc để tiếp tục quan hệ cô – trò vô cùng đơn giản, lại không biết thân thể cùng tâm linh đều đã tự có đáp án rất chân thành. Nếu đã không để ý, thì sao đến giờ khắc này lại nghĩ đến cô, sao có thể ở khoảnh khắc sắp mất ý thức còn nhớ cô, như thế nào lại ở giây phút này đột nhiên hối hận, hối hận bản thân một mực không chịu tiến lên, cho dù khi Trần Mặc đưa tay về phía mình lại vẫn bị mình hết lần này đến lần khác đẩy ra......
Vô số cảm xúc như thể mưa bom nổ tung trong đầu Lương Sơ Lam, cảm giác sợ hãi được khuếch đại, thân thể cũng không tự chủ được mềm xuống.
Nhìn biên độ động tác của Lương Sơ Lam ngày càng nhỏ, đôi môi dần tái nhợt, hô hấp bị ngưng trệ nên đôi mắt dày đặc tơ máu, toàn bộ máu trong người Trần Mặc như đông cứng trong nháy mắt, trong đầu như có tiếng pháo nổ vang. Cô mở to mắt, ngơ ngác ở một bên không biết phải làm thế nào, cảm giác bất an đáng sợ lan tràn khắp toàn thân, khiến cô có cảm giác như mình cũng sắp chết đuối.
[Đừng, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì!]
Trần Mặc liều mạng thầm kêu gào trong lòng, nhưng mở miệng ra cũng là nước biển mặn chát, Lương Sơ Lam không nghe thấy gì, đổi lại từng đám bọt nước thi nhau thoát ra. Thấy Lương Sơ Lam dần dần nhắm mắt khiến Trần Mặc hoảng hốt vô cùng, phía sau cặp kính lặn là vẻ hoang mang lo sợ, luống cuống đến sắp khóc. Cô lao tới tóm lấy tay Lương Sơ Lam, lại vì lực cản của nước biển khiến động tác này trở nên chậm hơn hẳn bình thường, căn bản không thể gây ra tác dụng đánh thức người kia.
Cô không cho phép Lương Sơ Lam xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể! Không được sự đồng ý của mình, sao nàng có thể bỏ mình đi, sao có thể khiến mình lo lắng đến thế, sao có thể vô trách nhiệm đến vậy....Cô nguyện lấy bất cứ thứ gì để đánh đổi lấy sự bình an của Lương Sơ Lam, cho dù chỉ có thể làm cô trò bình thường, cho dù phải chứng kiến Lương Sơ Lam kết hôn, cô đều nguyện ý. Ông trời không thể trừng phạt Lương Sơ Lam như vậy, đều là lỗi của mình, muốn trừng phạt cũng không nên trừng phạt Lương Sơ Lam, chỉ cần nàng còn sống thì cô nguyện ý làm gì cũng được. Duy chỉ có điều cô không thể chấp nhận việc Lương Sơ Lam gặp chuyện bất trắc.
Trái tim như vọt lên tớt cổ họng, mỗi một lần đập lên đều bành trướng tới cực điểm, nếu còn khẩn trương lo lắng hơn nữa, trái tim dường như sẽ nhảy ra khỏi miệng. Trần Mặc lo lắng nhìn hai người giáo viên hướng dẫn, trong ánh mắt dày đặc sợ hãi cùng lo lắng không che dấu được.
Chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, hai người giáo viên hướng dẫn liền lập tức tiến hành cấp cứu, một người mạnh mẽ ấn lên huyệt vị ở những bộ vị mẫn cảm của Lương Sơ Lam như tay cùng eo, kích thích nàng tỉnh lại, mà một người khác hướng về Lương Sơ Lam làm thủ thế hít sâu, bắt buộc nàng phải làm theo.
Ý chí yếu ớt, bản năng cầu sinh, sự không cam lòng, cùng cơn đau nhói thình lình truyền tới từ trên tay khiến thần kinh vốn bị tê liệt của Lương Sơ Lam trong nháy mắt bị kích thích, đầu óc cũng thanh tỉnh không ít. Lương Sơ Lam cố nén cảm giác nước mặn chát vào phổi khiến hít thở không thông kia, học theo động tác của giáo viên hướng dẫn, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra......Mỗi một lần hô hấp đều khiến nàng cảm giác đau đớn như phổi bị xé rách, nhưng cánh tay phải bị Trần Mặc nắm chặt khiến nàng dường như có cảm giác cách một lớp bao tay, cái nắm tay ấy của cô như đang truyền cho nàng sức mạnh, cũng như toát lên sự khẩn trương lo lắng sợ hãi mất đi.
Bỗng nhiên, sức mạnh cứ thế bùng nổ trong lòng, mặc kệ thế nào cũng phải sống sót! Trong khoảnh khắc, niềm tin cùng tiềm năng kích thích từng tế bào của Lương Sơ Lam, khiến nàng càng thêm cố gắng hô hấp. Theo nhịp hô hấp mãnh liệt, lồng ngực Lương Sơ Lam cũng kịch liệt phập phồng, như thể chỉ cần có khả năng liền sẽ ép hết từng giọt nước từ trong phổi ra vậy.
Chờ đợi vĩnh viễn dài đến đáng sợ, mấy chục giây đó thời gian như bị kéo dài ra đến vài giờ. Sợi dây tơ lòng Trần Mặc như bị kéo căng đến cực hạn, cô nhìn Lương Sơ Lam chằm chằm, nếu có thể, cô tình nguyện thà mình nhận lấy nỗi vất vả khổ sở này, muốn hà hơi thổi ngạt cho nàng nhưng lại không có cách nào.
Trần Mặc thầm dỗi nghĩ trong đầu, nếu Lương Sơ Lam có thể bình an, nhất định cô phải hung hăng cắn nàng một cái, ai bảo nàng doạ mình như vậy. Mọi sự tưởng tượng đều hoá thành nỗi lo lắng cùng khẩn trương, trái tim gõ như nhịp trống, để lại từng hàng nước mắt.
Rốt cục, sau vô số lần gian nan hít sâu, Lương Sơ Lam dần dần giảm bớt việc ho khan kịch liệt, bắt đầu có thể tự chủ hô hấp, tuy còn chưa thuận lợi, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt đến đáng sợ, nhưng so với bộ dáng xanh mét như sắp ngất ban đầu thì cũng đã tốt hơn nhiều. Nhưng Trần Mặc vẫn lo lắng, nhìn chăm chú từng hành động của nàng, sợ chỉ cần một phút sơ sẩy không để ý thì sẽ lại xảy ra sự cố.
Giáo viên hướng dẫn kéo Lương Sơ Lam, chỉ đạo, đi dọc theo lộ tuyến ban đầu lúc đến để chậm rãi bơi ngược về. Dưỡng khí trong bình đã ngày càng ít, vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến lượng khí hai người cần sử dụng nhiều vượt mức. Tuy hai người giáo viên hướng dẫn chưa dùng hết bao