Không biết có phải do Lương Sơ Lam không thể lập tức thích ứng với chuyện một người vốn luôn ngại ngùng thổ lộ tình cảm như mình mà hôm nay lại cứ thế thốt ra những lời tình cảm đó, hay là do chất cồn vừa mới uống vào nổi lên tác dụng làm nàng có chút mẫn cảm, da thịt trắng nõn trên mặt lẫn trên người dần dần nhiễm một tầng phấn hồng, giống như một ngọn núi băng bắt đầu chậm rãi hoà tan, tựa như sẽ chảy nước, trăm ngàn loại phong tình.
Nhịp tim của Trần Mặc vì một câu nói kia mà biến thành đập như bay, cô cũng không biết một câu thổ lộ tình cảm lại có thể mang đến cảm giác như thế, quả nhiên cái gì hiếm thì quý mà. Lương Sơ Lam chưa bao giờ nói những lời đó, giờ chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu, trong lòng cô liền như có một sợi dây đàn đứt phựt một tiếng, làm chấn động tình yêu không cách nào che dấu được.
"Vậy còn em, bình chân như vại thế, đã trải qua vạn bụi hoa rồi?" Không khí xấu hổ cùng việc Trần Mặc không hé răng nói một lời làm cho Lương Sơ Lam không thể không tự nói tiếp. Lời vừa ra khỏi miệng, ngữ khí sâu kín nghe vào tai thế nào lại có cảm giác ghen tuông, mà ngữ điệu kiểu ấy càng không giống nàng mọi ngày.
Chỉ là khi nàng uống rượu sẽ nói nhiều hơn bình thường, nỗi nghi hoặc cùng hiếu kỳ lướt qua lý trí sẽ kiềm chế không được mà hỏi ra lời. Nếu đổi lại là dĩ vãng, vấn đề mẫn cảm lại tính toán chi li hẹp hòi như thế sợ là nàng sẽ cất dấu trong lòng chứ không trực tiếp thốt ra.
Trần Mặc khựng lại, thu hồi ánh mắt kinh ngạc, nghe lời Lương Sơ Lam nói, trong đầu chợt vụt loé lên một thân ảnh như tia chớp, người con gái đã lâu không gặp kia, cô gái có khí chất băng lãnh cực kỳ giống Lương Sơ Lam, người mà bởi vì quan hệ của cha mẹ nên đã không còn gặp hơn mười mấy năm trời, cùng với cô gái mà ngày đó thoáng nhìn thấy ở dưới công ty của nhà họ Y.
Muốn nói không có, trước đây quả thật cô từng có một tia ái mộ đối với cô gái kia, nhưng tình cảm đó đứt đoạn rất rõ ràng, sau khi chia ly cũng không còn liên quan nữa, ngay cả khi nhớ tới cũng chỉ trong thoáng chốc rất ngẫu nhiên mà thôi. Nhưng nếu nói không có, vậy thì tình cảm đó tính là gì, tình đơn phương? Mà Trần Mặc lại bởi vì chuyện của Cảnh Đằng cũng chỉ tuỳ ý nói mấy câu, giờ bị hỏi vấn đề này, cô không biết nên đáp thế nào mới tốt.
"Tôi nói trúng rồi?" Lương Sơ Lam cũng không ngờ một người quen thói dám ăn ngay nói thật như Trần Mặc sẽ toát ra tư thái của một cô gái mới lớn như thế, ngượng ngùng nhưng lại bởi vì uống rượu mà càng thêm quyến rũ động lòng người. Chẳng qua phản ứng đó không biết vì sao làm cho Lương Sơ Lam ngay cả được giáo dưỡng tốt cũng không ngăn cản được một ngọn lửa ghen tuông càng bùng cháy dữ dội trong nội tâm.
"Không phải, hồi đó chỉ chơi đùa, thật sự không giống. Còn nghiêm túc thì là lần này, chỉ riêng với chị."
"Ồ?! ~ Thế, nếu tôi không tin thì phải làm sao bây giờ?" Mặt Lương Sơ Lam hơi hồng lên, có nét không giống dĩ vãng, ngây thơ hỏi. Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn truy hỏi, ép Trần Mặc đến một góc sáng sủa, cảm giác này thật giống như cần một câu hứa hẹn để dựa vào, dùng để tạo thành cái giá, chống đỡ thứ tình cảm khổng lồ này.
"Chuyện đó! Chuyện đó sao có thể không tin được? Lần đầu tiên nắm tay là với chị, nụ hôn đầu tiên là của chị, những lời chị muốn nghe, đêm đầu tiên cũng sẽ trao cho chị mà!!!" Trần Mặc kích động, đặt ly rượu xuống, bởi vì hơi mạnh tay, ngay cả chất lỏng trong ly cũng sánh ra vài giọt. Rượu có một ưu việt thì đó chính là có thể thêm can đảm, hơn nữa Trần Mặc vốn cả người đều "gan", huống chi chỉ có hai người, những lời cấm kỵ nhất cũng vì muốn biểu lộ tâm ý mà dũng cảm nói ra.
"...Nói không biết ngượng." Gò má Lương Sơ Lam nhanh chóng nhuốm rặng mây đỏ, từ mẫn cảm như "đêm đầu tiên" đó phun ra từ miệng Trần Mặc lại còn danh chính ngôn thuận như thế nữa, cứ như cô hoàn toàn không biết hàm nghĩa của nó vậy. Ngọn lửa không biết tên trong thân thể đột nhiên "xoẹt" một cái chạy trốn mất tiêu, thiêu đốt đầu quả tim, có cảm giác nóng đến sắp bỏng cháy đến nơi.
"Chị nói không tin mà! Sự thật thì sao có thể không tin được! Hơn nữa những lời em nói đều thật lòng." Trần Mặc vòng qua bàn, trực tiếp đi đến bên cạnh Lương Sơ Lam, cách một cái bàn cũng thấy xa, cảm giác bắt không được này thật khó chịu, tình cảm bị phủ nhận thật sự tổn thương lòng người. Trần Mặc đột nhiên có xúc động muốn đào trái tim mình ra cho Lương Sơ Lam xem.
"Chị nghe đi! Đây là âm thanh chân thật nhất." Trần Mặc bắt lấy tay Lương Sơ Lam, cũng bất chấp vẻ mặt kinh ngạc của nàng, đem tay nàng đặt lên trên xương sườn của mình, cảm thụ nhịp đập trái tim ở sâu trong lồng ngực.
Tay Lương Sơ Lam bị giữ chặt, khó tránh khỏi chạm đến khoả to tròn đứng thẳng kia, còn có nguồn nhiệt ấm áp nơi lòng bàn tay, cùng tiếng tim đập truyền lại. Đây là một thứ cảm giác rất kỳ lạ, giống như trong lòng bàn tay có thêm một trái tim, mà hai người hoà thành một thể, từ nay về sau có được mạch đập giống nhau.
Thời gian giống như ngừng lại trong khoảnh khắc. Những sợi tóc của Trần Mặc buông rủ, khẽ lướt qua đầu ngón tay thon gầy của Lương Sơ Lam, mà tay kia của Trần Mặc thì nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Con ngươi nhuốm men say mê li như nước mà cô chưa bao giờ thấy qua, mê người đến nỗi hoàn toàn không muốn bị ai khác nữa nhìn thấy. Trần Mặc cảm thấy nếu để ai đó chứng kiến thì mình sẽ bị dấm chua đầy trời nhấn chìm.
Cô nhẹ nhàng giữ tay Lương Sơ Lam ấn xuống, chầm chậm đưa mặt tới gần, hô hấp không tự chủ được hỗn loạn, giống như một điệu khiêu vũ không có tiết tấu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khuôn mặt vĩnh viễn thanh nhã của Lương Sơ Lam thật giống như vẽ nên một bức tranh thuỷ mặc, mà nét hồng vựng làm người ta mê say tựa như như đoá hoa đào điểm xuyết, muốn thoát ra khỏi nền giấy.
"Tôi không tin, không tin...A" Lời đáp yếu ớt của Lương Sơ Lam đã không ngăn cản được Trần Mặc tới gần.
Trần Mặc cúi đầu, trong nháy mắt đôi môi đầy đặn đã tới mũi Lương Sơ Lam, lả lướt mơn trớn chỗ tiếp giữa gọng kính, dụ hoặc tháo xuống thứ mà Lương Sơ Lam dùng để nhìn kia, ánh mắt nàng lập tức mất tiêu cự, nhãn thần mê man trêu chọc Trần Mặc một trận tâm viên ý mãn.
Ban đêm yên tĩnh cùng căn phòng trống trải làm nổi bật tiếng tim đập hỗn loạn lại mãnh liệt của hai người, bởi vì chất cồn mà tiếng hít thở nặng nề mang theo nhân tố thân mật toát ra trong không khí quẩn quanh mình. Trần Mặc vươn đầu lưỡi, dọc theo sống mũi cao thẳng của Lương Sơ Lam đảo xuống. Bốn môi chưa chạm vào nhau, lại chỉ dựa vào đầu lưỡi liền đẩy ra khớp hàm của Lương Sơ Lam, trực tiếp tiến nhập vườn hoa mê người.
"Uhm ~"
Cảm giác này giống như bị một đầu lưỡi khác nắm trong tay, Trần Mặc luôn hiểu nên làm thế nào để khơi dậy dục vọng được che dấu sâu đậm trong lòng Lương Sơ Lam. Phiến môi không chặt chẽ tiếp xúc, chỉ khi có khi không đụng khẽ cùng sự ma sát nhỏ vụn, so với một nụ hôn chân chính càng khơi gợi lòng người. Nửa đoán trước lại không chiếm được, tưởng xâm nhập mà lại