Trần Mặc cảm thấy Lương Sơ Lam rất ngây thơ, không ngờ thật sự tin là thật, lần này đùa hơi quá trớn, nếu làm không tốt thì sẽ trực tiếp hại mình, nhưng nên giải thích thế nào đây? Nhìn dáng vẻ tích cực của Lương Sơ Lam, Trần Mặc khẩn trương hẳn lên.
"Chuyện đó...ha ha." Trần Mặc hưởng thụ ôn tình một lát, vẫn ăn ngay nói thật, cười gượng vài cái, nói ra tình hình thực tế.
"Lam, vừa rồi em giỡn với chị thôi, tối hôm qua chúng ta chưa làm gì cả, ha ha. Ôm nhau ngủ một đêm thôi mà."
Chẳng qua, lời này vừa thốt ra, áp suất trong phòng liền nhanh chóng tụt xuống. Trần Mặc nhìn sắc mặt Lương Sơ Lam dần dần xanh mét, băng giá theo từng tiếng nghiến răng trong nháy mắt bao phủ toàn bộ khuôn mặt hơi run rẩy của nàng.
Trong lòng Trần Mặc như có sợi dây đàn đứt "phựt". Không phải giận thật chứ? Vừa định lấy lòng kéo kéo tay Lương Sơ Lam, nàng phản ứng kích động, từ trên giường kéo chăn quấn lên người, lướt qua Trần Mặc trực tiếp đi xuống giường, không bỏ lại một câu, quay đầu bước ra ngoài, để lại Trần Mặc trần trụi, ngây ngốc nhìn căn phòng chỉ còn lại mùi hương của giai nhân, trên người "xoạt" một cái mát mát, đứng ngẩn ra đó không kịp phản ứng.
Trần Mặc ngây người một giây, lập tức liền hiểu ra là Lương Sơ Lam giận thật, lập tức cũng muốn đi theo, nhưng áo lót này nọ của mình đều ở trong phòng tắm, cô đành phải nhặt áo ngủ dưới đất lên mặc lung tung vào. Lương Sơ Lam giận còn làm Trần Mặc căng thẳng khẩn trương hơn khi trời sập.
"Rầm rầm rầm. Lam, xin lỗi mà, em sai rồi!!! Chị mở cửa đi!"
Trần Mặc hô lên vọng vào trong WC, cửa bị khoá, mơ hồ nghe tiếng nước chảy, nhưng không nghe Lương Sơ Lam đáp lại câu gì. Đập mấy cái, bên trong vẫn không chút động tĩnh, Trần Mặc thất bại ngồi bên cửa phòng tắm, vẻ mặt uể oải hơn bất kỳ khi nào, cũng không quản Lương Sơ Lam có nghe thấy không, có chút khổ sở lẩm bẩm.
"Lam, em không cố ý mà, em chỉ muốn trêu chọc chị thôi. Lúc nghe chị nói sẽ chịu trách nhiệm với em, em cũng không biết mình có vui không nữa, em chỉ là thích nhìn thấy chị đối xử với em chân thành dịu dàng như thế thôi. Em không có ý gì xấu đâu, chị đừng giận em mà."
Mỗi một lời đều rơi vào tai Lương Sơ Lam, kỳ thật giờ phút này nàng đã không bực tức như mới đầu nữa, chẳng qua khi nãy lúc nghiêm túc chân thành, trong lòng có một tia mừng thầm, có một tia trách nhiệm.
Bản thân chưa bao giờ nghiêm túc như thế, nhưng kết quả chẳng qua chỉ đùa vui mà thôi, lúc đó Lương Sơ Lam giận thật, nhưng qua rồi thì cũng chỉ là cảm xúc nhất thời. Nàng tắt vòi nước trong bồn tắm đi, nhìn quần áo Trần Mặc treo trên giá, có chút thoải mái nở nụ cười. Nàng đột nhiên cảm thấy có những người chính là số kiếp của một người khác. Mỗi lần muốn giận, vừa thấy người ấy tỏ ra yếu thế, bản thân liền thế nào cũng giận không nổi.
Nàng ôm quần áo Trần Mặc ra mở cửa phòng tắm, nhìn Trần Mặc vẻ mặt chán nản ngồi dưới đất, giống cô vợ nhỏ bị vứt bỏ, trông mong nhìn mình. Tâm tình Lương Sơ Lam cũng bình phục không ít, nghe được lời Trần Mặc nói, nàng mới đột nhiên giật mình, có phải hành vi của mình lãnh đạm quá mức, lại nghiêm túc quá, liệu có phải một ngày nào đó sẽ doạ chạy mất người con gái dù sảy ra chuyện gì cũng sẽ ở bên cạnh mình này không? Vừa nghĩ thế, không ngờ lồng ngực cảm giác có chút đau đớn.
"Ngồi ở đâu làm gì? Dưới đất lạnh lắm."
"Chị, không giận à?" Trần Mặc nghe thế, đứng lên, phủi phủi mông, lấy lòng đứng một bên, thật cẩn thận hỏi.
"Lần sau đừng đùa thế nữa."
"Sẽ không, sẽ không, cũng không dám nữa." Trần Mặc lập tức giơ ba ngón tay thề.
"Muốn ăn gì, tôi sẽ làm bữa sáng cho em." Lương Sơ Lam oán trách nhìn thoáng qua Trần Mặc, thấy nàng nghịch ngợm thè lưỡi, lại cảm thấy buồn cười, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng đã đi qua dịu dàng kéo tay Trần Mặc, nắm trong lòng bàn tay, tự nhiên giống như mặc quần áo hay ăn cơm.
"Bình thường chị ăn cái gì em ăn cái đó được rồi." Trần Mặc ngoan ngoãn nắm bàn tay mềm mại của ai kia trong tay, hơi dùng sức, kéo người kia vào lòng, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nàng thủ thỉ.
"Ôm suốt một đêm còn không chán à!" Lương Sơ Lam chọt chọt trán Trần Mặc, khoé miệng lại lơ đãng cong lên.
"Đương nhiên không chán, ôm cả đời cũng không chán, hì hì."
"Nói mạnh miệng, tay cũng tê hết rồi. Đau không?" Lương Sơ Lam kéo tay Trần Mặc qua, xoa xoa, bởi vì nàng nhớ lúc sáng khi mình tỉnh dậy là đầu gối lên cánh tay Trần Mặc, chỉ sợ suốt đêm qua đều nằm như vậy, cho dù cánh tay bằng sắt thì có lẽ cũng đã tê rần. Có chút đau lòng, lại có chút cảm động.
"Ổn mà, không sao đâu. Nhanh đi nấu cơm đi, hì hì, để lát nữa còn phải tới trường." Trần Mặc lắc lắc đầu, rốt cục lý giải những lời ngon tiếng ngọt của Lương Sơ Lam chính là thật lòng quan tâm, không cần những từ ngữ hoa lệ trau chuốt, chỉ thản nhiên chân thật.
Lương Sơ Lam vẫn giúp Trần Mặc xoa bóp tay, sau đó mới để cô đi rửa mặt, còn mình lại chui vào bếp theo thứ tự bận rộn. Chẳng qua, hôm nay phải làm là hai phần bữa sáng.
Ngọt ngào một đêm, một buổi sáng êm đẹp, cho dù thật lâu về sau, Trần Mặc ăn biết bao sơn trân hải vị, ăn đủ món ăn nổi tiếng của các đầu bếp cao cấp, cô vẫn hoài niệm hương vị của bữa cơm tối và bữa sáng ngày đó, hương vị hạnh phúc nhàn nhạt, còn có mùi hương của Lương Sơ Lam. Cho dù nếm qua bào ngư vi cá, vẫn không bằng trứng và xúc xích thơm lừng, đậu hũ thái sợi xào thịt mà Lương Sơ Lam làm.
Thời gian chậm rãi viết lên hiện thực, mặc kệ giá trị của một con người là hàng triệu hay có quyền lực một tay che trời, ai cũng đều không thể dừng được bước chân của thời gian.
Trần Mặc và Hạ Đông Noãn cùng đi học cùng tan trường, chẳng qua so với Trần Mặc sống quy củ, ở trong hình thức tình yêu bách hợp thì Hạ Đông Noãn vui vẻ sảng khoái hơn nhiều. Buổi tối cuối tuần cơ bản đều trong trạng thái ở chung với Y Vận Hàm. Bình thường bởi vì Y Vận Hàm nhiều việc phải làm, không có nhiều cơ hội gặp mặt lắm, nhưng một khi có cơ hội, hai người liền