Dọc đường, Lương Sơ Lam vẫn gắt gao lôi kéo tay Trần Mặc. Mặc dù yên tĩnh đến mức nặng nề, ai cũng không mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt Lương Sơ Lam vẫn không hề rời khỏi người kia. Dù Trần Mặc có chút bất đắc dĩ quay đầu ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong lòng dù dày vò, lại dỗi không quay đầu lại.
Phong thuỷ luân chuyển, chẳng bao lâu trước kia, hành vi như vậy Trần Mặc cũng đã từng làm với Lương Sơ Lam, chỉ là, thế sự thay đổi trong nháy mắt, hiện tại người sợ hãi mất đi, lo lắng hãi hùng lại đổi thành Lương Sơ Lam. Nói không cảm động, không nghĩ đáp lại thì sẽ không là Trần Mặc, chẳng qua trong cổ họng như mắc một cây xương, những gì xảy ra ngày hôm qua còn rõ ràng trước mắt, mình bất lực kinh hoảng nhìn Lương Sơ Lam như thế, lại vẫn bị buông tay, bị từ bỏ lại trong thế giới một mình.
Kỳ thật, chỉ cần khoảnh khắc cô yếu đuối bất lực nhất kia, nàng có thể cho cô một ánh mắt khẳng định, với một người tính cách như Trần Mặc sẽ nhất định vượt lửa quá sông, đau khổ gì cũng đều sẽ vì Lương Sơ Lam mà nuốt vào bụng. Nhưng kết cục tại sao lại biến thành thế này? Lương Sơ Lam không hiểu, Trần Mặc càng không hiểu, tình yêu thuần tuý mà tốt đẹp, không ngờ lại có kết quả đau đớn đến thế.
Về nhà, Hạ Đông Noãn dành ra một phòng cho hai người, lại rót hai ly sữa để trấn an tinh thần hai cô gái cõi lòng bất an. Cuối cùng, còn ở bên tai Trần Mặc nhẹ nhàng dặn dò một câu, rồi rời khỏi phòng, trong lòng lại trầm trọng, một nửa vì chuyện của Trần Mặc và Lương Sơ Lam, còn một nửa cũng là ẩn ẩn bất an đối với vận mệnh của mình.
Thế giới này nhiều đôi tình nhân đến vậy, mỗi một đôi đều muốn hạnh phúc, nhưng có thể bởi vì giới tính trời sinh mà sẽ thừa nhận dư luận chỉ trích, thậm chí xa lánh cùng nhục mạ. Bỗng nhiên, Hạ Đông Noãn chưa bao giờ sinh ra ý tưởng này cũng hiểu được ông trời kỳ thật không công bằng. Sáng tạo ra đàn ông và phụ nữ, lại cũng không cho phép bọn họ được chân chính tự do yêu đương.
Cảm xúc của Lương Sơ Lam đã dần dần ổn định xuống, sau khi hết mừng rỡ lại bi thương, trên mặt của nàng chỉ còn lại vẻ chết lặng cùng thần sắc tái nhợt, không đọc ra quá nhiều cảm xúc, chỉ có nỗi bất an cùng yếu ớt trong ánh mắt vẫn rõ ràng như vậy. Nàng nhìn Trần Mặc, muốn nói tối qua đã giả thích rõ với Cảnh Đằng, nhưng nhìn cái dáng cô đơn hiu quạnh bên cửa sổ của người kia, muốn nói lại thôi, không dám mở miệng, sợ là đã không thể cứu vãn.
Cảm giác mất đi hai lần còn rõ ràng trước mắt, trái tim Lương Sơ Lam chưa bao giờ đau đến thế, từng sợ hãi đến vậy. Nàng phát hiện yêu cầu của mình rất thấp, chỉ cần Trần Mặc mà thôi, đã quá muộn sao? Mọi dũng khí cùng khiếp đảm trong lòng Lương Sơ Lam đều đồng thời phát sinh.
"Mặc Mặc."
Lương Sơm Lam từ phía sau dịu dàng ôm Trần Mặc, nhẹ nhàng tựa lên vai cô. Giờ khắc này, nàng mới phát hiện chỉ có hơi thở của Trần Mặc mới thích hợp làm cho mình quyến luyến. Nàng biết mình luyến tiếc, lại không biết sau khi ôm rồi sẽ có xúc động vĩnh viễn không muốn buông tay: "Em đừng đối xử với tốt với tôi như thế được không? Tôi sai rồi."
Ngữ khí mềm nhũn của Lương Sơ Lam làm cõi lòng Trần Mặc lại một lần nữa không kìm được bắt đầu nổi lên gợn sóng. Cô cảm thụ được nhu tình mà Lương Sơ Lam chưa bao giờ từng thể hiện, không nỡ cũng không kiên định được tâm ý của mình.
"Lam."
Trần Mặc xoay người, trên mặt là vẻ nghiêm túc và quyết tuyệt chưa từng có. Lương Sơ Lam ẩn ẩn cảm giác Trần mặc sẽ nói ra suy nghĩ của mình, tế bào trong thân thể lại một lần nữa vì Trần Mặc mà khẩn trương hẳn lên, giác quan thứ sáu lại nói cho nàng đó không phải tin tức gì tốt. Quả nhiên: "Em come out rồi, hiện tại tính chuyển trường ra nước ngoài du học mãi cho đến khi xong nghiên cứu sinh rồi mới về, sau đó sẽ tiếp quản công ty của ba em."
Trần Mặc gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt và vẻ mặt Lương Sơ Lam, nếu Lương Sơ Lam có một tia dũng khí, một tia thuận theo, thậm chí cho dù đó là sự xúc động nhất thời, cô đều sẽ vì câu cuối cùng của Hạ Đông Noãn "đừng tra tấn nhau nữa" mà thay đổi quyết định của mình. Nhưng cô nhìn thấy chỉ là sự kinh ngạc mãnh liệt, rồi chuyển thành thần sắc mập mờ không rõ vì người kia cúi thấp đầu.
Những sợi tóc nhỏ dài che khuất trán Lương Sơ Lam, bên trong bóng tối là thứ gì đó mà Trần Mặc không thấy rõ.
Bởi vì câu "em come out rồi", Lương Sơ Lam theo bản năng có chút chột dạ. Những lời này giống như một câu cấm kỵ không dám nhắc tới, là một ác mộng trong lòng Lương Sơ Lam, không dám chạm đến cũng không dám nhắc tới.
Rồi những lời sau đó lại làm cho Lương Sơ Lam có chút hoang mang lo sợ. Điều Trần Mặc nói tuy không bức bách, nhưng ngầm ám chỉ cũng là đang nói hoặc theo em cùng come out, hoặc là em rời đi. Một lựa chọn khó khăn như thế xuất hiện trước mặt Lương Sơ Lam, nói thật, nàng thật sự không tính come out lúc này. Nàng vẫn trốn tránh, có lẽ vĩnh viễn cũng sẽ không come out.
"...Chuyện này"
"Lam, chúng ta cùng come out đi, hạnh phúc của chính mình cần do bản thân tự tranh thủ, nhất thời khó khăn cùng thương tổn đổi lấy ba mươi năm, bốn mươi năm, năm mươi năm vui vẻ hạnh phúc sau này, chẳng lẽ chị cảm thấy không đáng sao?" Trần Mặc giận không thể át, không thể hiểu nổi thái đột bảo thủ của Lương Sơ Lam đến tột cùng là vì sao.
"Nhưng mà, ba mẹ tôi không có ba mươi năm, bốn mươi năm, hay năm mươi năm." Lương Sơ Lam sâu kín nói, ngữ khí cực nhẹ hình thành sự đối lập rõ ràng với vẻ bức thiết của Trần Mặc, nhưng lại nói năng khí phách đến thế, tứ lạng bạt thiên cân.
Trần Mặc cũng im lặng xuống, rồi hiện lên một nụ cười giễu cợt. Cô bắt đầu hoài nghi không biết quyết định của mình có đúng hay không. Lấy thái độ của Lương Sơ Lam, cho dù mình công thành danh toại trở về, nàng cũng không chắc sẽ chấp nhận tình yêu danh chính ngôn thuận ở bên nhau của hai người con gái. Nhưng giờ khắc này, có một loại cảm giác, đó chính là bất lực không thể làm gì được, nản lòng thoái chí.
Đáp án như vậy chẳng lẽ còn không đủ trả lời chính mình sao? Trái tim Trần Mặc chôn vùi dưới đáy cốc, không thấy ánh mặt trời, không thấy hy vọng. Đến tận giờ khắc này, Lương Sơ Lam vẫn không buông được lý trí chết tiệt của nàng, cùng mình buông thả một hồi, chẳng lẽ thật sự muốn phải tại trường hợp đặc biệt đột phát kia mới có thể nhìn thấy một Lương Sơ Lam chân thật nhất sao?
"Vừa rồi không phải chị nói chị sai rồi à? Sai ở đâu?"
"Ngày đó không nên đối xử với em như vậy."
"Cũng chỉ như thế?..."
"Tôi, tôi biết mình không dũng