"Hạ tiểu thư, chúng tôi có đặt hệ thống định vị GPS và công cụ liên lạc ở trong vòng tai của cô, một khi phát sinh tình huống gì đặc biệt, không cần dấn thân mạo hiểm, nhất định phải liên hệ với chúng tôi, chúng tôi sẽ phái đồng nghiệp đi theo cô, trăm ngàn lần đừng nghe lời tên bắt cóc mà tháo vòng tai xuống. Tên bắt cóc nhất định sẽ bắt cô phải đem hết công cụ định vị và liên lạc cho hắn. Cái trâm cài ngực này là đồ nguỵ trang, nếu hắn yêu cầu như vậy, cô có thể đưa thứ này cho hắn!"
"Thế nếu xuất hiện thiết bị quấy nhiễu hệ thống thì phải làm sao?" Hạ Đông Noãn nghiêm túc hỏi, Hạng Khả Hinh ở bên cạnh nghe thế đột nhiên có chút bất ngờ, tán thưởng nhìn Hạ Đông Noãn. Tiểu loli này ở thời khắc mấu chốt không bối rối như mình tưởng, ngược lại nhìn qua có não hơn bình thường nhiều. Cô kỳ thật không biết Hạ Đông Noãn chính là loại người này, bình thường căn bản không thích dùng não, nhưng vừa đến thời khắc mấu chốt, chi tiết gì cũng chú ý cẩn thận hơn người bình thường.
"Nếu xuất hiện hệ thống quấy nhiễu, cô có thể ấn cái nút trong vòng tay, chỉ cần trong phạm vi 2km, chúng tôi đều có thể nhận được tín hiệu, thứ này bình thường không quấy nhiễu được, chúng tôi sẽ nhất định đuổi tới trong thời gian ngắn nhất. Còn nữa là..."
Viên thanh tra kéo Hạ Đông Noãn đến một chỗ chỉ có hai người, lấy một lọ thuốc đặc biệt trong túi ra, bôi lên đế giày Hạ Đông Noãn, còn cả lòng bàn chân của nàng.
"Thứ này có thể dùng thiết bị kiểm tra chuyên nghiệp để đo lường, cho nên không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không đi theo."
"Được, hy vọng không phải do kẻ có kiến thức quân sự chuyên nghiệp gây ra, có thể cứu được Hàm." Hạ Đông Noãn gật gật đầu, thu lại số thiết bị, lại cân nhắc một lần nữa những gì vừa nói với thanh tra, lại bắt chước, luyện vài lần, đảm bảo khi trao đổi không xảy ra vấn đề, tận lực kéo dài thời gian, chờ trợ giúp. Trọng điểm là trước khi cứu được con tin nhất định phải bảo trì liên hệ, hết thảy hành động đều nghe theo an bài của cảnh sát.
"Vậy cô đi nghỉ ngơi một chút đi, bảo tồn thể lực."
Hạ Đông Noãn nghe viên thanh tra cao cấp nói, liền ngồi xuống một góc trong phòng chuyên môn của cảnh sát. Từ lúc Y Vận Hàm bị bắt cóc đến giờ đã qua sáu tiếng, nàng cũng chưa từng buông xuống chiếc vòng tay vốn định tặng cho Y Vận Hàm. Hạ Lập rất nghiêm túc cảnh cáo Hạ Đông Noãn đừng đi, nhưng Hạ Đông Noãn vẫn bướng bỉnh không nghe.
Nàng hiểu ba mẹ lo lắng cho mình, nhưng Y Vận Hàm, sự tồn tại như muốn khoan vào tim này căn bản không thể bỏ qua. Nàng chưa bao giờ nhớ nhung cô gái như yêu tinh đó đến thế. Từng nụ cười của chị ấy, từng cái khiêu khích, từng lời nỉ non, từng hô hấp, thậm chí từng ánh mắt đều sinh động từ trong đáy lòng hiện ra trước mắt.
Mọi dây thần kinh đều ẩn ẩn đau đớn, nàng không có biện pháp nào tưởng tượng được những cảnh diễn như trong phim truyền hình, Y Vận Hàm bị trói trên ghế, không thể tưởng tượng được bọn cướp vô nhân tính này sẽ làm gì chị ấy. Những hình ảnh ác liệt đó thỉnh thoảng kích thích Hạ Đông Noãn, làm cho nàng hận không thể tìm được bọn chúng, lập tức thiên đao vạn quả những kẻ đó.
Hạng Khả Hinh nhìn quang mang tàn nhẫn loé lên trong ánh mắt Hạ Đông Noãn, em ấy nghiêm túc ngồi trong góc, tựa như một cô bé từ thiên sứ biến thành ác ma, cả người tản ra hơi thở âm lãnh. Cô thật sự rất tò mò, không phải cô chưa bao giờ tiếp xúc với cô bé loli này, nhưng biến hoá lớn như vậy, quả thực vượt qua nhận thức của cô nhiều lắm.
Bất quá vì Y Vận Hàm, Hạng Khả Hinh vẫn nghiêm túc thảo luận vụ án với cảnh sát. Tuy rằng mình thuộc bên pháp y, nhưng vụ án gặp qua cũng nhiều không đếm xuể, cũng biết rất nhiều thủ pháp gây án. Trực giác nói cho cô, mục đích của tên bắt cóc không phải Y Vận Hàm, đột nhiên cô có chút lo lắng cho cô bé Hạ Đông Noãn - người vì Y Vận Hàm mà trở nên thất thường như thế.
"Thanh tra, anh cảm thấy để một mình em ấy tới đó sẽ không phải càng nguy hiểm hơn sao? Em ấy chỉ là mộ nữ sinh tay trói gà không chặt."
"Tôi đã nghĩ qua vấn đề này, nhưng cô tính mà xem, tên bắt cóc không cần tiền, hơn nữa căn bản không giống bọn bắt cóc bình thường để người nhà xác nhận sống chết, càng không để người nhà nói chuyện, thậm chí căn bản không bận tâm. Loại tình huống như thế có hai nguyên nhân, một là hắn rất tự tin Hạ Đông Noãn sẽ làm theo ý hắn, yêu cầu gì hắn đưa ra cũng đều sẽ được thoả mãn, nguyên nhân thứ hai là hắn căn bản không tính cho con tin còn sống trở về."
"Cho nên, anh cũng hiểu mục đích của tên bắt cóc cũng không phải đơn giản như vậy, không phải vụ bắt cóc bình thường?"
"Phải, Hạng pháp y cũng hiểu trong đó có chỗ kỳ quái đúng không. Nhưng đến giờ tôi vẫn không biết cụ thể là gì cái gì? Còn có vấn đề chính là nếu mục tiêu là Hạ Đông Noãn, vì sao không trực tiếp bắt cóc Hạ Đông Noãn mà lại muốn bắt cóc Y Vận Hàm rồi dụ Hạ Đông Noãn qua đó? Cho nên tôi có làm một số phòng bị dự phòng."
"Được, vậy là tốt rồi, bất quá theo góc độ tâm lý học mà nói thì có thể giải thích được." Hạng Khả Hinh có thâm ý nhìn thoáng qua Hạ Đông Noãn ngồi trong góc phòng, nói tiếp: "Có một số người, có tư duy ngoái dị lại dưới tình huống đi vào ngõ cụt, mục đích cũng không phải người bình thường có thể đoán được."
Một đêm không ngủ, Hạ Đông Noãn rất muốn ngủ để làm cho thể lực mình được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại đều hiện lên ánh mắt Y Vận Hàm xin mình giúp đỡ. Ánh mắt tổn thương đến thế, bất lực đến vậy. Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Y Vận Hàm, lại có thể cảm giác được trong mỗi điểm nho nhỏ trong không khí đều mang theo hơi thở của Y Vận Hàm.
Từng màn từng màn vụt qua, tốt đẹp, cãi vã, chiến tranh lạnh, tất cả đều hiện lên trước mắt, Hạ Đông Noãn mới phát hiện, mỗi hành động của chị ấy, ngay cả bộ dáng làm cho mình chán ghét cũng đều đáng yêu đến thế. Nàng đột nhiên rất nhớ chuyện đấu võ mồm với Y Vận Hàm, quãng thời gian bị người kia đùa giỡn, ngay cả cãi nhau cũng đều trở nên tươi đẹp lạ thường. Hạ Đông Noãn nghĩ, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, đều phải tìm Y Vận Hàm trở lại.
Thời gian thấm thoát qua đi, cách cái đêm mấu chốt ngày càng gần. Trăng sáng dần dần hiện lên, điểm xuyết ánh sao, một vòng tròn tản ra quang huy sáng tỏ. Cũng trong đêm trăng tròn ấy, trời không nhìn thấy một ngôi sao, cũng không cảm thụ được một làn gió. Không khí quỷ dị dị thường.
Chiếc xe van đưa Hạ Đông Noãn và cảnh sát đến mục tiêu. Một mình Hạ Đông Noãn đúng giờ đứng ở địa phương đã hẹn, kim giây tích tắc chạy tới con số kia.
Đột nhiên từ hộp thư