Hạ Đông Noãn được Y Vận Hàm cùng đi chung về căn nhà ấm áp đáng yêu. Viên Cầm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, về nhà rồi có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên quan đến mình, mấy ngày qua nói dối không ít, khi báo cáo với phu nhân, cố ý bỏ qua chuyện của đại tiểu thư và Y tiểu thư, toàn thân vẫn trong trạng thái căng thẳng cao độ, nói cái gì cũng phải lưu ý trăm lần.
Viên Cầm cảm thấy mình sống đến ngần này tuổi cũng chưa từng mệt mỏi tâm thần như vậy, hiện tại nhìn căn biệt thự rộng lớn này miễn bàn thân thiết biết bao. Ngay cả hành vi ôm nhau thật lâu của hai người kia rơi vào mắt cũng không chói mắt như khi ở bệnh viện.
Chẳng qua vừa bấm chuông, người giúp việc mở cửa rồi, người đầu tiên nhìn thấy chính là Diệp Văn Phương đang ngồi trên ghế sô pha đẹp đẽ quý giá, khí thế và khí chất kia tuyệt đối như máy bay chiến đấu của lão Phật gia. Ba người đều cả kinh.
"Mẹ?!"
"Phu nhân?!" Hai người bật thốt.
"Sao thế, mọi người nhìn thấy tôi kinh ngạc đến vậy cơ à?" Ánh mắt Diệp Văn Phương lướt qua, không buông tờ báo trên tay xuống, nhưng tầm mắt lại hơi dừng trên người Y Vận Hàm trong chốc lát, có chút thâm ý nhìn nhìn, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt lại vẫn không hề biến đổi.
"Phu nhân, tiểu thư, tôi đem hành lý lên phòng trước." Viên Cầm ở Hạ gia nhiều năm như vậy, vừa thấy thần sắc Diệp Văn Phương liền biết không khí không đúng. Phu nhân nghiêm túc như thế, vậy chứng tỏ có người sắp bị khai đao, mình vẫn nên đi trước để giữ toàn thây. Cụp mi buông mắt nói, nhìn thấy Diệp Văn Phương gật gật đầu, liền như được đại xá, nhanh như chớp cầm hành lý lên lầu.
"Mẹ, ha ha, sao trở lại cũng không nói một tiếng, có mệt không? Cũng không tới bệnh viện đón con nữa?"
Hạ Đông Noãn lập tức sáp lại làm nũng, trong giọng nói lộ vẻ oán trách, chỉ là trong lòng cũng rất kỳ quái khi mẹ luôn thích trò chuyện với mình tại sao lại không nói một câu nào đã về, quanh thân còn tràn ngập áp suất thấp như vậy, rất làm cho người ta sinh nghi.
"Hẳn con cũng không hy vọng mẹ tới bệnh viện đón con mà."
Tuy nói với Hạ Đông Noãn, ánh mắt lại nhìn Y Vận Hàm. Một câu không nặng không nhẹ, lại làm cho trong lòng hai người đồng loạt như trùng xuống, mặt Hạ Đông Noãn lập tức như dài ra. Trong lòng Y Vận Hàm như nghiêng trời lệch đất, trên mặt lại không biểu hiện mảy may.
"Mẹ, mẹ nói gì thế?! Sao con lại không hy vọng mẹ đến chứ!"
Hạ Đông Noãn không biết Diệp Văn Phương rốt cuộc đã biết những gì, cũng không biết rốt cuộc bà biết đến mức nào, đành phải nói lảng đi.
"Được rồi, không có gì, vết thương trên lưng đỡ hơn chưa? Hiếm khi tiểu Hàm đến đây, cùng ăn cơm tối nhé."
Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tốt hơn nhiều ạ, nhưng mà chị, chị Hàm hình như có hẹn rồi, phải không?"
"Dì Diệp, tối nay con có hẹn rồi ạ, ngại quá, để lần sau được không ạ?"
"Hẹn bạn trai à?"
"Về nhà ăn bữa cơm với ông thôi ạ, đã lâu rồi không gặp, cũng nên về gặp người nhà."
"Vậy dì cũng không giữ con lại, lần sau đến đi, không cần hẹn trước, ăn bữa cơm với dì và chú, cả tiểu Noãn nữa."
"Đó là chuyện đương nhiên mà, nếu tiểu Noãn đã về nhà an toàn, con cũng nên đi."
"Được, dì không tiễn, để tiểu Vương đưa con về."
Diệp Văn Phương cầm điện thoại bên cạnh, lẹ tay gọi, dặn dò tài xế tiểu Phương, coi như không phát viện vẻ mặt nguyên bản muốn từ chối của Y Vận Hàm, lời tuy hàn huyên khách khí, nhưng ngữ khí lại không có ý giữ khách chút nào. Diệp Văn Phương lạnh nhạt như thế tựa như biến thành người khác, dưới khí tràng cường đại, tất cả mọi người có chút nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông.
Y Vận Hàm lo lắng nhìn Hạ Đông Noãn vừa khỏi bệnh, còn hơi tái nhợt, rất lo lắng để nàng một mình đối mặt với Diệp Văn Phương đang toả ra khí tức đáng sợ, tuy người đó là mẹ em ấy. Nhưng mình cũng không có cách nào, đành phải miễn cưỡng cười gật gật đầu, tạm biệt hai người.
"Mẹ, để con đi tiễn một chút, chị Hàm."
"Đi đi." Diệp Văn Phương gật gật đầu, trên mặt nở nụ cười bí hiểm, Hạ Đông Noãn trong lòng rối muốn chết, vội vàng đứng dậy, vọt tới bên cạnh Y Vận Hàm.
Hai người như đứng ngồi không yên đi tới cửa, một chiếc xe hơi xa hoa đã dừng ở cổng lớn, hai người chậm rãi thong thả đi ra.
"Noãn, nhớ kỹ, nếu mẹ em biết, đừng cãi cố, có yêu cầu gì cũng cứ đồng ý đi, nếu không bị giam lỏng sẽ khó chịu lắm. Chúng ta không cần tranh cãi thiệt hơn."
"Hàm, chị cảm thấy đây chỉ là tranh cãi thôi à? Một ngày nào đó chúng ta phải làm cho ba mẹ chấp nhận." Hạ Đông Noãn có chút quyết tuyệt nói.
"Hiện giờ chị không tranh luận với em vấn đề này, nhưng nghe lời chị một lần được không? Giờ thời cơ còn chưa tới."
".......Được."
Hạ Đông Noãn nhìn sự kích động trong mắt Y Vận Hàm, đau lòng gật đầu, nàng có trực giác nếu mẹ của mình không có căn cứ chính xác thì sẽ không làm như vậy, mà mọi việc đều nhất định sẽ ở dưới sự kiểm soát của bà. Nàng hiểu mẹ của mình, thủ đoạn một kích tất trúng, không đạt được mục đích không thôi đó, không phải nàng chưa từng thấy qua.
Nhưng nàng không nói cho Y Vận Hàm biết, cũng không kịp nói. Dự cảm không lành lan tràn trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười trấn an, muốn Y Vận Hàm an tâm. Khuôn mặt như yêu nghiệt này vẫn thích hợp với nụ cười sung sướng càn rỡ hơn, không thích hợp với vẻ u sầu lo lắng hiện tại.
"Vậy là tốt rồi, chị chờ em." Y Vận Hàm nghe câu trả lời khẳng định của Hạ Đông Noãn mới thư thái đáp lại một nụ cười. Nhẹ nhàng nắm tay Hạ Đông Noãn, hứa hẹn. Trải qua chuyện bắt cóc, Y Vận Hàm đã sớm không còn e ngại gì, việc e ngại duy nhất chính là mất đi Hạ Đông Noãn, đó mới là cảm giác như khoét một miếng thịt trong tim.
Hạ Đông Noãn nhìn Y Vận Hàm đi được một bước lại ngoái lại đến bên xe ô tô, kéo cửa kính xuống, nhìn Hạ Đông Noãn. Cũng không biết vì sao, trong lòng Hạ Đông Noãn cứ run rẩy, giống như đây là lần gặp mặt cuối cùng, có cảm giác biệt ly làm người ta khó có thể chịu được. Nàng vẫn nhìn theo cho đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt mình, nụ cười giả vờ treo trên mặt mới rũ xuống.
Những gì sắp nghênh đón nàng chỉ sợ không đơn giản, với hiểu biết của nàng về mẹ mình, nếu mẹ đã biết chuyện, như vậy hôm nay chính là một đường ranh giới rõ ràng, không phải mình thoả hiệp thì là mẹ nhượng bộ. Nhưng làm thế nào để đạt được mục đích của mình, Hạ Đông Noãn không