Thì ra sự kiên trì của mình không đổi được sự vĩnh hằng. Nàng không muốn đi cân đo đong đếm tâm tư của Y Vận Hàm cũng như tâm tư hay sự khó xử của cô khi đưa ra quyết định đó. Nàng không biết khó khăn gì có thể ép Y Vận Hàm thoả hiệp. Nỗi uỷ khuất lẫn không cam lòng tràn đầy tâm trí, nàng muốn hỏi cho rõ ràng!
Hạ Đông Noãn vừa nghĩ vừa chạy xuống lầu vào phòng khách, cầm điện thoại lên, cũng không màng ánh mắt kinh ngạc của Diệp Văn Phương và Hạ Lập, bắt đầu bấm dãy số làm cho lòng mình thắc thỏm kia. Chỉ tiếc, nó đã không giống mười lăm ngày trước, có một thanh âm ngọt ngào mà ôn nhu ở đầu bên kia, nỉ non thâm tình, không còn là một thứ môi giới chuyên trở tình yêu.
Số điện thoại đã không còn hoạt động, cái gì cũng không lưu lại. Y Vận Hàm giống như biến mất khỏi thế giới. Diệp Văn Phương và Hạ Lập không lay chuyển được Hạ Đông Noãn, đành gọi đến Y gia. Sau khi báo tên Hạ Đông Noãn, người nghe máy lại là thanh âm già cả của Y Thịnh.
"Tôi muốn gặp Hàm." Hạ Đông Noãn mặc kệ đối phương là ai, nàng chỉ có một mục đích, đó là phải gặp được Y Vận Hàm. Mặc kệ Y Vận Hàm đưa ra quyết định gì, kết cục cuối cùng là gì, đều phải tự chị ấy nói cho mình biết, người khác nói gì cũng không tính.
"Con bé đi rồi." Thanh âm Y Thịnh chậm rãi truyền đến từ ống nghe, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
"Đi nơi nào, dù thế nào tôi cũng muốn gặp chị ấy, hoặc nghe được tiếng chị ấy."
"Con bé sẽ không gặp cô."
"Ông không phải chị ấy, ông dựa vào cái gì để quyết định cho chị ấy? Dựa vào cái gì khoa tay múa chân với cuộc đời chị ấy? Cho dù chia tay, tôi cũng muốn tự chị ấy nói!"
Y Thịnh nghe được lời chất vấn của Hạ Đông Noãn, trầm mặc thật lâu, nhưng không trách cứ nàng vô lễ. Ngày hôm đó, ông cũng bị hành vi của Y Vận Hàm doạ rất nhiều, cũng làm một chuyện khiến đời này mình hối hận nhất.
"Được, để ta khiến cô thật sự hết hy vọng." Ông lão ở bên đầu kia điện thoại gắt gao siết quải trượng trong tay, sống đến ngần này tuổi, trải qua nhiều sóng to gió lớn đến thế, nhưng lại thấy được sự quật cường cùng chấp nhất vô cùng trên hai cô bé này.
Chuyển tiếp điện thoại phải chờ gần ba bốn phút, nhưng đối với Hạ Đông Noãn mà nói, thời gian dài đằng đẵng không chỉ có hàm nghĩa trên mặt chữ. Nàng khẩn trương, khẩn trương đến tột đỉnh, Đây là cơ hội đầu tiên sau nhiều ngày như vậy tới nay rốt cục có thể nghe được tin tức lẫn thanh âm của Y Vận Hàm. Tay nắm điện thoại đều căng thẳng đến đổ mồ hôi. Ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại, giống như muốn thông qua đường dây điện thoại nhìn được Y Vận Hàm ở đối diện.
Nàng không chú ý tới Diệp Văn Phương và Hạ Lập bất đắc dĩ lẫn không đành lòng, không nhìn thấy bàn tay nắm chặt với nhau của bọn họ. Bởi vì bọn họ đã sớm biết được đáp án, nhưng đáp án tàn khốc này nếu như do chính miệng người mà Hạ Đông Noãn yêu nhất nói ra, tổn thương người nhất định thăng thêm theo lũy thừa lớn vô cùng.
Hạ Đông Noãn nghe thấy điện thoại được cầm lên, một tiếng thở dài rất nhỏ truyền tới từ một đầu ống nghe.
"Hàm." Dây thanh quản của Hạ Đông Noãn rung lên, nàng biết đối diện là Y Vận Hàm, đó là một loại cảm giác mãnh liệt, cho dù không nói một câu, nàng cũng biết người kia là Y Vận Hàm.
"......"
Y Vận Hàm không tiếp lời, sự trầm mặc dài lâu khiến người ta nóng vội lan tràn giữa hai người.
"Hàm, em là tiểu Noãn đây." Hạ Đông Noãn rốt cục nhịn không được lại một lần nữa ôn nhu đến không thể ôn nhu hơn lên tiếng. Nàng che miệng, sợ mình kích động một chút, sẽ khóc không thành tiếng.
"Ừ, tiểu Noãn."
"Hàm, em yêu chị, rất nhớ chị, em muốn gặp chị, hiện tại muốn gặp chị." Hạ Đông Noãn sợ vĩnh viễn không kịp nói ra, nên nói toàn bộ. Trong đôi mắt to tràn ngập nỗi chờ mong làm người ta thương tiếc.
"Không cần, tôi đã rời khỏi thành phố này rồi...chúng ta...chúng ta không cần...gặp lại." Thanh âm ở đối diện tựa hồ phải dùng khí lực rất lớn mới nói hết câu, nhưng sự kiên định trong giọng nói lại là điều ai cũng có thể nghe ra được.
"Hàm, chị có nỗi khổ riêng phải không, em biết chị có nỗi khổ riêng, chỉ cần chị nói chị có, em sẽ chờ chị, mặc kệ dù cho vĩnh viễn đến thiên hoang địa lão em cũng sẽ chờ chị." Hạ Đông Noãn không tin người yêu mới hơn mười ngày trước còn ngọt ngào quấn quýt với mình, chỉ trong thời gian ngắn ngủi liền có thể buông tay mình. Nàng hiểu, nàng thật sự biết điều đó.
"......"
"Không có nỗi khổ riêng, tiểu Noãn, tôi nhận ra hai chúng ta thật sự không thích hợp, ở bên nhau không có tương lai, còn không bằng gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình. Không cần dây dưa...lẫn nhau."
Y Vận Hàm nói có chút vội vàng, giống như lời kịch phải luyện rất nhiều lần, một hơi đọc ra hết, nhưng những câu cuối cùng lại làm cho lòng cô đau đớn như bị lăng trì.
"Hàm, chị bị ép buộc nên mới nói thế với em, phải không? Chị nói đi, nói đi." Nước mắt đã lăn dài trên má Hạ Đông Noãn. Khi nàng nghe câu " gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình" kia, cảm xúc đã bắt đầu không khống chế được.
"Tôi..." Y Vận Hàm nghe được tiếng khóc nức nở cầu xin, giây tiếp theo như muốn nói ra tình hình thực tế, lại vẫn nhẫn nhịn nuốt trở về trong bụng, tuyệt vọng tiếp tục nói, ngữ khí cũng trở thành tàn nhẫn lạnh như băng: "Không ai ép tôi cả, thật sự đừng chờ tôi, tôi...thấy rõ được tương lai của chúng ta, thật sự cũng nghiêm túc nói, chúng ta...chia tay đi."
"Cho em một lý do, em không cần thứ ly do không đâu vào đâu, không có sức thuyết phục đó. Nếu lý do chị đưa ra mà em không hài lòng, em sẽ không chấp nhận." Hạ Đông Noãn lau nước mắt, bắt đầu đàm phán, làm bộ như không nghe được hai tiếng làm cho trái tim mình như đột nhiên ngừng đập kia. Nàng không tin lý do Y Vận Hàm dựng lên, không tin một chút nào, cho nên cũng không hài lòng.
"......Vốn nghĩ rất yêu em, nghĩ sẽ ở bên em suốt cuộc đời này, nhưng sau khi em bị giam lỏng, tôi rời xa em rồi, khổ sở mấy ngày, cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra không có em, tôi cũng không đau khổ như vẫn tưởng, hơn nữa tôi...vốn thích đàn ông, yêu em, cũng chỉ vì muốn chữa vết thương lòng. Mấy ngày vừa rồi, tôi đã suy nghĩ thông suốt, tôi không thể chậm trễ em. Bởi vì...tôi nhận ra, em không phải duy nhất đối với tôi, cũng không phải tương lai của tôi. Tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông, rồi...sinh con." Y Vận Hàm tận lực không gợn sóng nói xong, nhưng thanh âm lại vẫn run rẩy không kìm được. Cô biết sự quật cường cùng nhấp nhất của Hạ Đông Noãn, biết nếu lý do của mình quá gượng ép, tiểu Noãn vẫn sẽ chờ đợi. Cô không muốn kết quả này, cô muốn tiểu Noãn quên mình đi, quên đoạn tình này, buông tình yêu đó, cho dù kết quả ấy ngay chính bản thân cô cũng không thừa nhận nổi.
"..."
"Hy vọng,