Lớp học của Yue đón một thành viên mới, Ron, gần bảy tuổi. Gia thế của Ron tương đối đặc thù. Bố mẹ hắn đều là thợ săn, gia cảnh lúc đầu bình thường, không giàu không nghèo. Nhưng trong một lần đi săn cả hai vợ chồng gặp nạn, thiệt mạng trên dã núi Spike, để lại mình Ron mồ côi. Ron không có ông bà, vì bố mẹ Ron cũng là thành phần di cư đến thôn Tuktuk. Những gia đình thợ săn thường có xu hướng di cư hơn các ngành nghề khác, có lẽ vì năng lực thích ứng hoàn cảnh sống mới của họ cao hơn trung bình. Ron cũng hay đi theo cha mẹ vào rừng, nhưng lần đó hắn không đi cùng và do đó trở thành mồ côi. Han cũng có quen biết với bố mẹ Ron, sau tang lễ đơn sơ của họ (do các đồng nghiệp sơ sài tổ chức), Han và Tia cũng thấy hoàn cảnh của Ron rất tội nghiệp và ngỏ ý muốn nhận nuôi Ron. Tuy nhiên ngoài dự đoán của mọi người, Ron từ chối. Hắn lúc đó năm tuổi, trong lễ tang của bố mẹ mình, mặt ướt đẫm nước mắt, cảm ơn lòng tốt của Han và Tia, nhưng nói rằng hắn muốn sống tự lập, không muốn làm con nuôi. Hắn bảo bố hắn từng dạy, làm đàn ông phải tự cường, lòng tốt có thể nhận và cảm kích và trả ơn, nhưng không được ỷ lại vào nó. Ron muốn theo nghiệp cha làm một thợ săn xuất sắc, hắn muốn tự lập.
Biểu hiện của Ron làm chấn động toàn bộ đám thợ săn thôn Tuktuk. Han và Tia cũng không nói gì nữa, nhưng sau đó cùng mọi người luôn ngầm trợ giúp Ron. Thi thoảng thì cho hắn miếng bánh ngon, bộ quần áo. Bình thường cũng hay kêu Ron trợ giúp việc vặt vãnh, lấy cớ trả công để cho hắn nhu yếu phẩm sinh hoạt. Một số thợ săn cũng thi thoảng gọi hắn cùng đi săn với mình, dạy hắn các kỹ năng sinh tồn và săn bắt, hoặc các kỹ năng khác như thuộc da, chế biến thực phẩm khô, lâm sản, đặc tính thực vật v.v..
Ron và Beer đương nhiên thân thiết với nhau, vì hai đứa trẻ thường đi cùng Han vào rừng săn. Thậm chí Beer gần như là đứa trẻ gần lứa duy nhất Ron chơi cùng, khi các đứa trẻ khác đều đến tuổi đi học, còn Ron ngày ngày kiếm sống, tự lo sinh hoạt và vào rừng cùng các thợ săn.
Beer rất hay rủ Ron về nhà chơi, nhưng chỉ vào ban ngày. Chiều muộn Ron phải về nhà làm việc nhà. Cho nên Ron ít gặp Yue. Thỉnh thoảng Ron ở lại chơi trễ, cũng cùng Beer nghe Yue kể chuyện. Ron rất thích những câu chuyện Yue kể, nhưng sau khi Beer bắt đầu học chữ và chuẩn bị đi học, Ron có vẻ tránh không ở lại đến tối cùng Beer nghe chuyện nữa. Yue có cảm giác Ron rất thích học, nhưng sợ điều kiện bản thân không đủ để đi học – nếu đi học Ron không thể cùng đám thợ săn vào rừng , công việc lặt vặt cũng không có nhiều thời gian làm, ảnh hưởng kế sinh nhai làm sao được. Vào trường dễ ra trường khó, nếu Ron bước chân vào trường ghi danh học, thì không thể chểnh mảng việc đi học chuyên cần, nếu không sẽ ảnh hưởng xấu đến các giáo viên – cần câu cơm của giáo viên liên quan trực tiếp đến việc học của học sinh, giáo viên mà để học sinh bữa học một bữa nghỉ ba bữa thì là làm phiền mọi người.
Khi Yue xin được đứng lớp riêng và trực tiếp dạy Beer, hắn cũng bảo khi nào gặp Ron thì dụ dỗ Ron đi học. Ron vẫn ngại ngùng. Yue lại bảo Beer hôm nào dụ Ron sang chơi nhà ở lại đến tối, để mình về tự tay thuyết phục Ron.
"Ron à, lớp mềnh đang vắng, hay là Ron cũng tham gia đi." (Thực ra Ron lớn tuổi hơn Yue một chút, nhưng Yue không thích xưng em nên luôn gọi thẳng tên Ron)
"... Nhưng mà mình bận, không đi học được. Nếu đăng ký vào trường học mà không đi học đều sẽ ảnh hưởng đến mọi người."
"Đừng lo, mềnh có đặc quyền đặc lợi, Ron không nhất thiết phải đăng ký tham gia vào lớp, lúc nào có thời gian thì vào học, bận thì thôi. Lớp mềnh cũng vắng, nếu Ron nghỉ nhiều không theo kịp tiến độ mềnh cũng có thể chỉ riêng cho Ron thêm, không ảnh hưởng gì ai cả."
"Như vậy cũng được?"
"Xời, có việc gì vào tay Yue này mà vẫn còn tính là khó khăn? Người làm khó được Yue này còn chưa sinh ra ở thôn Tuktuk. Yên tâm đê!"
"... nhưng mà ngại lắm."
"Ron, bố mẹ Ron có biết chữ không?"
"Có"
"Các cô chú thợ săn trong thôn Tuktuk có biết chữ không?"
"Có"
"Ron biết chữ không?"
"..."
"Ngày xưa bố Han cũng sống một mình lúc nhỏ, tự thân bươn chải, thậm chí lúc đó bố Han còn không có nhà cửa để về, lang thang khắp nơi. Ban đầu bố Han cũng không biết chữ, toàn làm thuê mướn những việc nhỏ nhặt dễ dàng, chủ yếu người ta cũng thương mà cho làm để có thu nhập sống qua ngày. Chỉ sau khi học chữ và hoàn thành việc học cơ bản, bố Han mới có thể bắt đầu học các kỹ năng của thợ săn và trở thành một thợ săn giỏi. Học chữ là yêu cầu tối thiểu để trở thành thợ săn."
"..."
"Ron thấy nhà mềnh giàu không?"
"Có"
"Cho nên nếu cần giúp đỡ hỗ trợ, cứ kêu nhà mềnh. Ơn nghĩa cần trả, nhưng nhà mềnh có điều kiện, có thể đợi được khi Ron lớn lên thành tài, rồi trả ơn nghĩ sau. Trước mắt thì cứ coi như cho Ron thiếu, được chứ? Làm người tự lập là tốt, có ý thức mang ơn trả nghĩa cũng tốt, nhưng cơ bản nhất, phải là người có ích cho cộng đồng. Đi học chữ, biết chữ, thì mới có năng lực để trở thành người có ích, có năng lực, làm được nhiều việc, giúp đỡ được cho mọi người, và trả ơn người mình mang ơn."
"..."
"Nếu vẫn ngại, mềnh có một giải pháp nữa, là khi đi học, mềnh sẽ yêu cầu Ron làm trợ giảng. Ron sẽ làm các công việc chuẩn bị cho việc dạy học như bưng bê đồ đạc, chauarn bị dụng cụ, làm vệ sinh, trông giữ bảo quản đồ đạc đại loại thế. Đãi ngộ là được cung cấp dụng cụ học tập, bao ăn bữa trưa. Hôm nào nghỉ thì phải báo trước để mềnh sắp xếp lại. Coi việc đến trường như là đi làm đi, thế nào?"
"Cảm ơn Yue! Sau này lớn lên, nhất định mình sẽ trả ơn này cho Yue!"
"Vậy Ron phải cố gắng nhiều nhé. Mềnh chuyên cho vay nặng lãi, ơn nghĩa sau này trả mềnh là không đơn giản đâu!"
"Nhất định mình sẽ trả!"
Việc thuyết phục thành công cho Ron đi học được vợ chồng Han Tia trầm trồ khen ngợi. Tia đi mua ngay cho Ron một bộ sách vở dụng cụ học tập, còn Han bảo sẽ làm thêm bữa ăn cho Ron những ngày Ron đi học, bữa ăn này Beer phụ trách mang theo khi đến trường.
...
Cả Yue lẫn Ron đều nghiêm túc thực hiện thỏa thuận đã đề ra. Yue yêu cầu Ron