Salem là một thị trấn vùng ven của nước cộng hòa Frei, sát biên giới với cổ đế quốc Si. Nó nằm trên trục đường chính từ thủ đô Venize đến rừng Nâu, một vùng rừng nguyên sinh rộng lớn kéo dài từ Biển Nội đến tận chân núi Spike. Khoảng hai phần ba diện tích rừng Nâu là cấm địa của loài người, tức là những nơi con người có thể đi vào, nhưng đa phần là không thể đi ra.
Frei là một nước cộng hòa, một thể chế chsinh phủ tương đối kỳ lạ trong bối cảnh xã hội loài người trên đại lục Grundig, vốn thịnh hành chế độ quân chủ phong kiến và chịu ảnh hưởng sâu rộng của tư tưởng thần quyền. Đặc thù này của Frei là vì đây là một quốc gia nhỏ nhưng tập hợp những tập đoàn lính đánh thuê lớn nhất thế giới loài người. Đây là một quốc gia của lính đánh thuê và những nhà mạo hiểm.
Salem là tiền trạm để người Frei xâm nhập vào rừng Nâu, nên nó rất nhộn nhịp xô bồ. Cả thị trấn đâu đâu cũng có thể nhìn thấy sạp chợ rao bán dủ thứ đồ vật, cùng với những quán rượu và khách sạn bình dân cho giới lữ hành. Những kiến trúc hào nhoáng xen lẫn với những căn nhà tạm bợ, những sạp hàng bằng vải bố dựng tạm ngay sát những tòa nhà xây theo kiểu pháo đài nhỏ, tạo nên một sự đối lập lớn về thị giác. Nhân tố làm trung hòa sự đối lập này, là dòng người tấp nập và sinh động, cùng đủ thứ âm thanh nhộn nhịp của một xã hội bồng bột đầy sức sống.
Quán rượu Đầu Lợn là một địa chỉ nổi bật trong thị trấn. Nó là quán rượu bình dân lớn nhất trấn, quz mô lên tới hơn năm mươi bàn, phục vụ đủ thứ rượu từ đắt tới rẻ, các loại đồ ăn lâm thổ đặc sản phong phú, nơi cung cấp thông tin tốn tiền cùng với những cô nàng múa cột khêu gợi bốc lửa. Thậm chí trên lầu hai của quán rượu còn có dịch vụ cho thuê phòng hành sự để những kẻ lữ hành bức xúc giải tỏa gấp nỗi lòng, với mức giá không đắt nhưng so với chất lượng dịch vụ thì không phải hời. Ai kêu gấp.
Khách hàng phổ biến của quán là đám lính đánh thuê, hoặc thợ săn kiêm nhà mạo hiểm, đi nhận những nhiệm vụ thu thập lâm thổ và đặc sản từ vùng rừng Nâu. Thường họ đi thành đoàn, có nhièu quen biết và là khách quen của quán. Công việc mà, phải có địa bàn hoạt động, và có chốn giải trí quen thuộc.
Với thành phần khách hàng có phần xô bồ tùy tiện, những tranh chấp gây gổ nhỏ là chuyện tất yếu không thể thiếu trong quán. Cho nên để quản lý hữu hiệu chốn kinh doanh này, quán Đầu Lợn phải có một dàn nhân viên, bartender và bảo vệ dày dạn kinh nghiệm đánh đấm và đánh giá người khác. Đương nhiên bảo kê từ phía chính quyền cũng phải đủ cứng, để khi xảy ra chuyện thì công tác dọn dẹp xử lý sau đó nhanh gọn và không ảnh hưởng tới việc kinh doanh.
Pot là bartender lâu năm của quán. Hắn xuất thân là một kẻ mạo hiểm, làm hướng đạo cho các đoàn lính đánh thuê làm nhiệm vụ trong rừng Nâu. Hắn có bảng thành tích tương đối ấn tượng thời trẻ, về sự khôn khéo lanh lợi, và một vài chiến tích đánh đấm. Không phải khách thuê nào cũng là người tốt, và việc làm nhiệm vụ cũng không phải luôn suôn sẻ. Cho nên có đôi khi, hắn và khách hàng xảy ra mâu thuẫn. Một lần trong số đó, hắn đánh nằm cả một tiểu đội lính đánh thuê mười người, sau đó thuận tiện lột sạch bọn họ, đánh đổi lấy một cái thẹo chữ X to bắt ngang bên trái mặt, suýt lấy đi của hắn một con mắt. Lần khác, hắn cùng một tiểu đội nhà mạo hiểm đi sâu vào vùng cấm của rừng Nâu, và gặp rất nhiều nguy hiểm. Đến nỗi, chỉ một mình hắn sống sót trở ra, mất ba ngón tay và đầu gối phải bị tật, không còn đi lại linh hoạt. Vào rừng lắm có ngày không ra. Đám mạo hiểm hay truyền miệng câu này. Pot cuối cùng dừng cái nghề chỉ người đi vào rừng. Hắn quay ra làm bartender cho quán Đầu Lợn, với mối quen biết là chủ quán đã từng được hắn hỗ trợ năm xưa. Lão quản lý quán khá tốt và có nhiều mối quan hệ, lâu dần lão được tin tưởng cho toàn quyền quản lý quán, chủ quán lùi về sau ăn phần lời.
Làm bartender lúc nào cũng phải tiếp mọi loại khách, cho nên cần lịch duyệt, cần uy tín và cần bộ dạng. Pot đều có. Hắn cao lớn, tóc đen buộc đuôi ngựa, mặt góc cạnh, cằm chẻ, mũi khoằm, mắt sâu, lông mày rậm , và một cái thẹo chữ X to phía bên trái khuôn mặt. Khi hắn làm mặt poker face, không có nhiều người muốn cà khịa gây rối với hắn. Hắn tuy chân bị tật, nhưng chỉ hạn chế khi vận động mạnh và đối với việc đi rừng thì không thích hợp, ngoài ra thì thân thủ của hắn vẫn rất tốt. Quan trọng nhất là hắn già dặn kinh nghiệm, và có nhiều mối quan hệ xã hội. Cho nên nghỉ hưu về vườn làm bartender, hắn vẫn sinh hoạt rất phong phú và tiện nghi, địa vị xã hội cũng không thấp.
Hôm nay Pot tiếp đón một thanh niên trẻ vào quán.
Hắn ăn mặc và hành trang tương đối lạ lùng. Nếu nhìn quần áo thì hắn nên là một thợ săn, trang phục da, có vẻ như là tự chế, thủ công tinh xảo nhưng phong cách cũ rích lỗi mốt, có nhiều dấu vết sờn tróc, chứng tỏ đã cũ và dùng rất tã, nhưng nhờ chất liệu và chế tác kỹ lưỡng nên vẫn còn dùng tốt. Nhưng nếu nhìn đống lỉnh kỉnh hắn mang sau lưng thì hắn trông như một kẻ bán tạp hóa dạo, hoặc một gã đi phượt dở hơi. Nào nồi niêu, nào vải bạt, nào kềm búa, lò bễ, quần áo. Lại có một bọc lớn bao bọc kỹ lưỡng thứ gì đó giống như... sổ sách? Hắn cõng theo một thanh kiếm bộ dáng cũng có vẻ như tự đúc, khá khó coi, nhất là nó được bọc trong một đống giẻ rách màu đen tua rua. Bên hông dắt dao, loại quân dụng, nhưng vai áo và ngực và bên hông còn lại lại có sổ ký và bút?!? Hắn là nhà văn đi vào rừng tìm cảm hứng? Nhưng bọn văn sĩ toàn dạng lưỡi dẻo tay mềm, hoặc bộ dáng trí thức, nào có khí chất như tên thanh niên này? Nhìn vết sẹo chia đôi mặt hắn, nhìn đôi mắt to trừng trừng và vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, nếu liên tưởng tới văn học, có lẽ chỉ có thể kéo mối liên hệ tới tiểu thuyết mạo hiểm hoang dã, loại nhân vật chính, chứ không phải loại tác giả. Hơn nữa... hắn trông quá trẻ? Nhìn tuổi thì không quá hai mươi, thậm chí có thể là không quá mười bảy. Được rồi, điều quan trọng là trông hắn không dễ trêu. Ánh mắt nhìn thẳng, thân cao hơn người, mặt lạnh lùng, tóc undercut, cước bộ nhẹ nhàng nhưng vững chắc, động tác dứt khoát và đơn giản, hầu như không có động tác thừa. Cái bọc hành lý đồ sộ sau lưng hắnKết luận: tên này vũ lực rất cao, có lẽ so với mình thời trẻ có thể ngang ngửa. Cũng có nghĩa là ở trong thị