Ron choàng tỉnh. Quả thực hắn có hơi thất thố khi lần đầu gặp một cô bé xinh đẹp đến vậy. Khi nhìn thấy nàng, Ron cảm giác như mình bị sét đánh trúng từ phía sau lưng. Tim hắn đập loạn xạ, môi phát khô, cơ mặt căng cứng, và ánh mắt hắn bị đinh chặt vào Lyly không dứt ra được. Trong lòng Ron dấy lên một cảm giác bừng bừng khó tả mà hắn chưa bao giờ cảm nhận. Cứ thế, Ron trân trối nhìn Lyly, quên mất cả hoàn cảnh xung quanh. Với chiều cao một mét chín và trang phục khác hẳn đám tạp vụ còn lại, Ron nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người đều hiểu chuyện gì xảy ra và hiểu tại sao Ron biểu hiệnh như vậy, nhưng điều đó chỉ khiến mọi người chê cười và đánh giá Ron là một lính đánh thuê non nớt ngô nghê và bồng bột, thiếu kiềm chế. Người lớn tuổi thì phì cười lắc đầu, đánh giá thấp Ron, còn những thực tập sinh nhỏ tuổi thì cười khúc khích chỉ chỏ Ron và lấy hắn làm trò đàm tiếu. Đương nhiên có một số người không thích, đó là Lynx và Darx. Darx đương nhiên khó chịu khi thấy có kẻ khác đang công khai thưởng thức vẻ đẹp của Lyly. Còn Lynx thậm chí đã ở vào tư thế chuẩn bị xông lên. Nàng khó chịu ánh mắt Ron nhìn chằm chằm Lyly, tuy nhiên trực giác của nàng cho biết không nên coi Ron là một kẻ xoàng xĩnh vô dụng, mà có thể là một nguy hiểm tiềm năng. Dù nàng không tin Ron có thể vượt qua nàng để gây tổn thương cho Lyly, nhưng dù chỉ là một mối nguy cơ tiềm tàng rất rất nhỏ, Lynx cũng không hài lòng. Tốt nhất luôn là không có nguy cơ nào cả.
Ron đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu và thu hồi tầm mắt. Hắn đứng nghiêm, cúi gập đầu xin lỗi và giải thích:
- Xin lỗi tiểu thư Lyly, tôi đã thất thố khi nhìn cô quá lâu không dứt được. Quả thật cô rất xinh đẹp đến nỗi khi nhìn thấy cô tôi mất tự chủ. Mong cô bỏ quá cho. Tôi rất lấy làm xin lỗi!
Biểu hiện của Ron làm mọi người lại cười rần rần. Lynx cũng thu hồi trạng thái sẵn sàng chiến đấu, lắc đầu. Ron hiện tại lại trông vô hại và túng quẫn như một cậu trai nhà quê mới lớn gặp người trộm thương. Lynx cảm thấy có lẽ lúc nãy cô đã hơi mẫn cảm và cảm nhận một mối nguy cơ không tồn tại. Darx chán ghét và không thèm nhìn Ron nữa. Blast cười cười, vỗ vai Ron. Gank và Smoke phun ra một hơi cười nhẹ, rồi thở dài. Trong đám thực tập sinh thậm chí vang nhẹ tiếng xì xầm của ai đó „Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, trời ạ, ta đã được chứng kiến cảnh này! Hài quá đi mất!"
Tuy nhiên đối tượng chính của sự việc, tiểu thư Lyly, lại có ứng xử khác. Cô bé cười rạng rỡ nhìn Ron, vui vẻ nói:
- Cảm ơn lời khen của Ron. Không sao, tôi bỏ qua cho sự thất thố vừa rồi của cậu! Tôi thích ánh mắt của cậu đó Ron, tôi nghĩ cậu là một người đáng tin cậy! Mà cậu trông cũng trẻ nhỉ? Câu bao nhiêu tuổi rồi?
Lynx và Darx đều ngạc nhiên nhìn Lyly, không thể hiểu nổi vì sao tiểu thư Lyly đài các lại bày tỏ hứng thú với thanh niên nhà quê Ron. Còn người mới vừa nhẹ xì xầm chuyện cóc đòi ăn thịt thiên nga thì mắt trợn ngược, mồm há to như định nuốt một quả trứng gà.
- Tôi năm nay hơn mười bốn tuổi.
- Wow, vậy anh Ron hơn tôi có một tuổi á. Vậy mà anh đã là lính đánh thuê chuyên nghiệp rồi. Anh đi làm từ nhỏ à?
Lần này đến phien Blast ngượng ngùng:
- À thực ra Ron mới tham gia vào Taurus được gần nửa năm, nhưng biểu hiện của cậu ấy cực kỳ xuất sắc và chăm chỉ, số nhiệm vụ tích lũy của cậu ấy đã tương đương những lính đánh thuê chuyên nghiệp.
Ryan cũng bắt đầu cảm thấy có hứng thú với đề tài Ron:
- Theo tôi được biết thường thì ở Taurus một lính đánh thuê newbie muốn lên chuyên nghiệp và có thể tiếp nhận nhiệm vụ ngạch vàng thì cũng cần một đến hai năm. Vậy mà chưa đầy nửa năm Ron đã tích lũy được nhiều như vậy, chẳng phải nói cậu ấy cày nhiệm vụ gấp ba, bốn lần người khác?
- Vâng đây cũng chính là điều đáng ngạc nhiên ở Ron. Cậu ấy là danh nhân ở chi nhánh công hội Taurus tại Salem. Cậu ấy làm việc như không muốn sống nữa vậy, nhưng lại rất tận tâm và luôn hoàn thành nhiệm vụ.
Darx mỉa mai nhẹ:
- Có lẽ cậu Ron kẹt tiền lắm nên mới cày ác chiến vậy.
Lyly thắc mắc:
- Không giống lắm đâu anh Darx. Nhìn xem, trang phục của Ron cũng không rẻ tiền đâu, hôn nữa còn rất mới nữa.
Ron gật đầu:
- Vâng, tôi mới mua hôm qua.
Mọi người trong nhóm Blast trợn mắt:
- Cậu mua để phục vụ cho chuyến đi này?
- Vâng.
- Nguyên bộ này cũng tốn một đống tiền đấy.
- Vâng, gần như toàn bộ số tiền tôi kiếm được khi làm nhiệm vụ cho Taurus.
- ...
Blast thẫn thờ hỏi:
- Xem ra cậu đăng ký làm lính đánh thuê không phải vì tiền nhỉ. Chẳng lẽ thực sự mục tiêu của cậu là đi du lịch?
- Vâng.
- ... tôi vẫn thấy khó tin lắm. Đi du lịch có nhiều cách, nhưng người ta đi du lịch thư giãn huwỏng thụ, chứ đâu có cày cuốc như thiếu nợ lô đề như cậu?
- Vì tôi không có nhiều tiền để chỉ hưởng thụ mà không phải làm việc á.
- ... vậy cậu có thể ở nhà và đi ít thôi? Ít tiền thì hưởng thụ cuộc sống theo kiểu ít tiền chứ.
- Tôi đi du lịch là để mở mang hiểu biết và rèn luyện bản thân. Giống như khách hàng của chúng ta trong nhiệm vụ lần này vậy, Họ cũng đi thật xa nhà để rèn luyện và mở mang tầm mắt. Tôi chỉ khác bọn họ ở chỗ bọn họ tốn rất nhiều tiền để đi, còn tôi thì đi và lại còn kiếm được tiền nữa.
- ...
Lyly vui vẻ tham gia câu chuyện:
- Em thấy anh Ron suy nghĩ rất hay đấy chứ. Anh Ron thật vui tính và hài hước nữa.
- Cảm ơn tiểu thư Lyly, thực ra tôi không có nhiều khiếu hài hước. Có người đã từng nhận xét tôi rất kém trong việc chọc cười người đối diện.
Lúc này Darx đã hết kiên nhẫn, chủ động đề nghị:
- Thôi nào mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu bàn bạc phân công nhiệm vụ và bắt đầu công việc thôi. Hiện tại còn khoảng một tiếng nữa đến giữa trưa, chúng ta có lẽ nên hạ trại lên phương án lộ trình và đầu giờ chiều bắt đầu xuất phát đi sâu vào rừng. Anh Blast?
- OK. Tôi nghĩ chúng ta có thể tạm nghỉ trưa ở đây, ăn trưa xong có thể khởi hành. Khu vực này còn ở bìa rừng Nâu, không có nhièu nguy hiểm và là khu vực hoạt động thường xuyên của dân công hòa Frei chúng tôi. Cậu Darx có thể đưa ra yêu cầu phương hướng cụ thể, chúng tôi sẽ vjach ra lộ trình thuận tiện để chúng ta đi, Tôi có sẵn vài lộ tuyến rồi. Chúng ta ra kia triển khai địa đồ và bàn tiếp nhé?
- Vâng cảm ơn anh Blast, thế tốt quá, ta đi nào! Tiểu thư