Cuối năm, một ngày hoàng hôn.
Thời tiết rét lạnh khắc nghiệt, sương mù biến thành cánh đồng trắng sữa phía trên đường chân trời, tăng thêm một tầng u ám mông lung.
Trên con đường trong vườn của Cảnh Chương Đài, quản gia và người học việc trẻ tuổi đang dọn dẹp những chiếc lá rơi, suýt nữa va vào nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đã nhiều năm chưa từng thấy sương mù dày đặc như vậy, hầu như đưa tay không thấy được năm ngón, thậm chí ngay cả gió đông thổi qua cũng không xua tan nổi.
Trong tiếng gió rít gào, chỉ có những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên lắc lư đung đưa, ánh sáng phản chiếu trên con sư tử đồng mạ vàng uy nghiêm, như thể mang theo hương vị cổ kính từ xa xưa truyền lại.
Sau đó, khung cảnh lại bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua.
Khi màn đêm buông xuống, trong lớp sương mù dày đặc lơ lửng, hàng rào sắt của cổng cấm dựng lên. Mấy chiếc xe địa hình quân sự như hổ dữ ẩn náu chạy từ bên ngoài vào, ánh sáng đèn pha ô tô xuyên thẳng qua màn sương mù mờ ảo, áp bách đáng sợ, tràn đầy khí thế răn đe.
Người học việc có nhìn cảnh này bao nhiêu lần cũng vẫn sợ hãi, cậu ta bủn rủn chân tay: "Đã muộn như vậy... Quân doanh còn bận rộn."
"Hôm nay là đêm giao thừa.” Quản gia chỉnh lại chiếc đèn lồng bị gió lạnh thổi xiêu vẹo, ông ấy kính cẩn nói: “Nhưng từ trước đến nay quân doanh đều nghiêm ngặt như thế.”
Nếu muốn nói kỹ hơn, Cảnh Chương Đài đã từng là hành cung của hoàng đế, và chủ nhân hiện tại cũng không thua kém.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Du, nhân vật hiển hách một tay che trời trong giới quân sự và chính trị.
Thủ đoạn máu me cứng rắn, tác phong tàn nhẫn.
Những người không vâng lời anh, ngay cả đêm giao thừa cũng không trốn thoát, cả thành phố đã thiết quân luật để bắt giữ họ.
Những chiếc xe địa hình đó lái thẳng từ cổng chính vào, cuối cùng dừng lại trước tòa nhà chính.
Một nhóm lính đặc công bước ra khỏi xe với khí thế đáng sợ.
Trong dịp Tết Nguyên Đán đáng lẽ phải là khoảng thời gian vui vẻ và yên bình, nhưng đội đặc công này, không chỉ nhìn đáng sợ mà làm việc cũng đáng sợ.
Người học việc cũng không dám lên tiếng.
Trong bóng đêm, cốp xe địa hình chậm rãi được mở ra, một chiếc lồng phủ vải đen được nhấc ra, đưa vào tòa nhà chính đang sáng rực ánh đèn.
Trong lồng hình như đang nhốt một con vật nhỏ đáng thương nào đó, lồng sắt rung lên kịch liệt, vang lên vài tiếng nức nở khe khẽ.
Sau đó không còn nghe được gì nữa.
Quản gia im lặng giả vờ như không phát hiện, vội vàng tránh khỏi vòng xoáy của chính sự, nhưng người học việc trẻ tuổi đột nhiên có can đảm nói một câu.
“Hình như đó là giọng của phu nhân…?”
Một lời khơi dậy ngàn sóng.
"Nói bừa cái gì vậy, phu nhân đã sớm đến thành phố Ý đặt một bộ lễ phục cho hôn lễ của sĩ quan rồi.” Quản gia thấp giọng trách mắng: “Cô Đường là vợ chưa cưới của sĩ quan, lần này đội đặc công đi bắt tội phạm, làm sao mà lẫn lộn được?”
Người học việc bị ép câm miệng gãi gãi đầu, khi cậu ta còn đang nghi hoặc thì không biết đèn lồng giấy trên đầu cậu ta đã được thắp lên từ khi nào. Ánh đèn ấm áp mà xinh đẹp.
Trên thực tế, Cảnh Chương Đài chưa bao giờ có tập tục treo đèn lồng vào đêm giao thừa.
Chiếc đèn lồng này được chuẩn bị cho đám cưới lớn trong năm sau.
Người vợ chưa cưới của sĩ quan tên là Đường Ly.
Tất