Tiếng gió réo rắt, vạn vật như dần phai mờ.
Đường Ly không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt Khương Linh lại đột ngột không kịp chuẩn bị gì như thế.
Cô tranh thủ thời gian ngồi xuống, cởi một nửa hàng cúc áo ra, chuẩn bị kiểm tra lại vết thương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quá trình kiểm tra lại cô đều biết rõ, chỉ có điều trước đó khi chưa cắt chỉ cô đều đến bệnh viện, những bác sĩ nam kia phụ trách việc hồi phục sau phẫu thuật cho cô.
Nhưng mà, quá trình kiểm tra của Khương Linh dường như hoàn toàn không giống với mấy bác sĩ nam kia.
Vị bác sĩ xinh đẹp lạnh lùng này chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua vết thương, ánh mắt trong veo lướt qua loa, thời gian dừng lại thậm chí còn ngắn hơn so với tốc độ gây thương tổn của viên đạn.
Xem hết vết thương, sau đó không cần hỏi cái gì, bút mực đã bắt đầu viết chữ lên bệnh án.
Đường Ly có chút thấp thỏm, nhẹ nhàng chủ động thẳng thắn: “Mấy ngày hôm nay tôi không có ăn đồ gì không nên ăn cả, cũng nghỉ ngơi tốt…”
“Thật sao.”
Khương Linh khẽ cười một tiếng, gọng kính phản chiếu ánh sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bệnh nhân được nghỉ ngơi tốt, cũng sẽ không phải ngủ bù vào ban ngày.
Đầu vai và vùng bên cạnh xương quai xanh, lại càng không thể nào có dấu hôn vết cắn mập mờ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới sự kiểm tra của mắt kính gọng vàng kia, Đường Ly như biến thành một khối pha lê nhỏ trong suốt vậy.
“Bác sĩ Khương à, vậy cô thấy vết thương của tôi có thể để lại sẹo không vậy…”
Cô hỏi một cách vô cùng đáng thương.
Khương Linh chậm rãi lật giấy trên bệnh án.
Âm thanh vang lên trong trẻo rõ ràng, giống như không nhiễm chút bụi trần nào.
“Sẽ không.”
“Thế nhưng tôi cảm thấy vết thương có chút sâu…” Đương Ly miêu tả ý nghĩ của mình, mang theo một chút cẩn thận lấy lòng.
Cô muốn lấy được sự yêu mến của Khương Linh.
Cách thức nịnh nọt theo bản năng, chính là tìm ra chủ đề gì đó để nói một chút.
Khương Linh tháo mắt kính xuống, lườm Đường Ly một cái không rõ.
“Tôi đã nói không có việc gì, thì chắc chắn là không có việc gì.”
Giọng nói của cô ấy vẫn cứ luôn lạnh lùng buốt giá, nhưng lại có một loại ma lực khiến người ta vô thức tin tưởng.
Giống như là thuật vu cổ khiến người ta u mê.
Vừa khéo, Đường Ly còn một số vết thương khó mà mở miệng được, rất khó dùng phương thức khoa học để giải quyết.
Vô cùng cần phải xin sự giúp đỡ của vị bác sĩ Vu Yêu xinh đẹp này.
“Bác sĩ Khương, không phải tôi cố ý không đi đến bệnh viện kiểm tra.” Đường Ly nửa nũng nịu hướng gần tới, khuôn mặt nhỏ nhíu lại bán thảm: “Phía dưới của tôi có chút đau… Chính là chỗ đó… Vừa đau lại vừa xót, đi đường cũng khó…”
Bác sĩ Cảnh Chương Đài đưa cho cô đơn thuốc có mấy loại thuốc thường gặp, chỉ là kích thước của người đàn ông thật sự khiến người khác quá kinh sợ, thời điểm làm hôm trước cũng thay đổi nhiều loại tư thế muốn chết, số lần cũng càng ngày càng nhiều, thuốc mỡ bôi bình thường cũng không đủ dùng.
Khương Linh nhìn cô gái nhỏ đang cúi đầu ngượng ngùng, vẫn còn phải nghĩ một lát, mới có thể hiểu được cô đang nói đến bộ phận nào.
Làm bác sĩ lâu cũng không tốt lắm, mặt lạnh tim cũng băng giá, không nghe hiểu bộ dáng thẹn thùng kia.
“Cô muốn hỏi là có biện pháp nào trị liệu không à?”
“Ừm đúng vậy.”
“Đầu tiên, tôi không phải bác sĩ phụ khoa.”
Khương Lĩnh cúi đầu xoa xoa mắt kính, giọng điệu nhã nhặn.
Đường Linh nhanh chóng biểu thị không sao cả, cô muốn nghe kiến của cô ấy một chút.
Chỉ là không nghĩ đến, ý kiến của vị bác sĩ xinh đẹp này, lại