Đến ngày phải đi, Đường Ly đeo cặp, kéo vali đi đến trường.
Trông cô giống như một con ốc sên nhỏ rời nhà đi học.
Cố gắng chứng minh rằng bản không phải là một người vô dụng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không muốn Tần Du tiễn cô, nhưng Tần Du nhất quyết muốn tiễn cô đi, anh còn hết lần này đến lần khác dặn dò cô không được nói chuyện với các bạn nam và nhiều lần nhắc nhở chuyện cô đã kết hôn rồi, để cô phải hiểu rõ mình là ai.
Tất nhiên, ngoài những thứ này, anh còn cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt.
Đường Ly không muốn nhận, nhưng anh ép cô nhận lấy.
Cứ như thể chuyến đi này của cô kéo dài hàng năm, thực chất nó chỉ diễn ra trong vài ngày mà thôi.
Đường Ly thầm nghĩ, dù sao Cảnh Chương Đài cũng không quá cần cô, cô cũng không có việc gì, không bằng đi ra ngoài học hỏi một chút cũng tốt.
Nhưng cô không biết rằng khi cô vừa rời đi, Cảnh Chương Đài trên dưới tựa hồ muốn mắng chết phó tướng Tống.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần cô Đường còn ở Cảnh Chương Đài, ngài sĩ quan nói chuyện sẽ không bao giờ lên giọng, sợ dọa đến cô Đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà hiện tại, cô Đường phải đi học rồi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngài quân tọa cũng trở nên thất thường.
Thậm chí anh còn nghiêm hơn rất nhiều.
Đây cũng chính là lần đầu tiên Tần Du cảm thấy rằng ông trời đang đùa giỡn với mình.
Khi Đường Ly ở đây, rất nhiều chính sự đang chờ đợi anh xử lý.
Cô vừa ra khỏi nhà đi học, anh lại nhàn rỗi mấy ngày liền, ban ngày còn có thời gian rảnh rỗi, buổi tối hầu như cũng không có việc gì làm.
Ngay cả Diệp Liên cũng nghe ngóng được chuyện này, tản bộ đến tìm anh.
"Thu Thu ở trường đang học rất tốt, cho nên con đừng làm phiền cô ấy."
“Chuyện đi học, cô ấy từng nói cho mẹ biết sao?” Tần Du cực kỳ khó chịu.
“Mẹ cũng có chức vụ ở trường đại học, giúp con gái mẹ thì có gì sai?” Diệp Liên thắc mắc.
"Mẹ, thế thì mẹ cũng nên nói cho con biết một tiếng." Tần Du không vui nhíu mày.
Diệp Liên nhìn thấy tâm tư của anh.
"Con hối hận vì để cô ấy đi học, bây giờ con có thể đến trường cướp con bé về hay sao? Con cũng đâu phải xã hội đen."
Trong bóng tối, Tần Du đành phải nới lỏng nắm tay đang nắm chặt.
Bé cưng của anh quả thực rất thông minh.
Cô biết tính cách của anh như thế nào, huống hồ là cô vốn không phải đối thủ của anh, điều duy nhất cô có thể làm là nói cho Diệp Liên kế hoạch muốn đi học của mình.
Được rồi, anh sẽ chịu đựng vậy.
Không dễ gì mới chịu đựng được bốn ngày của tuần đầu tiên, anh sai nhà bếp nấu một bữa ăn ngon, sau đó bảo Trần Thiến đến trường đón cô sớm hơn một chút.
Thời tiết vừa đẹp, anh còn đặc biệt sai người đặt các món ăn trong đình nghỉ chân, để anh ấy có thể vừa ăn tối vừa nhìn ngắm phong cảnh.
Thức ăn rất ngon, hai con mèo hoang là Tiểu Quất và Tiểu Li đang vờn quanh dưới gầm bàn.
Trời tối hơn một chút.
Chiếc ghế khác cạnh bàn vẫn trống.
Không biết từ lúc nào, Tiểu Quất và Tiểu Li đột nhiên bắt đầu kêu lên.
Meo, meo, chúng kêu to, hướng về phía cửa.
Hai con mèo hoang này, bình thường rất ít khi kêu.
Giống như những đứa trẻ tội nghiệp bị bỏ lại phía sau, chúng không thể chờ đợi được người chủ nhân thường cho chúng ăn.
Một lúc sau, Trần Thiến chán nản đi tới đưa tin.
Đường Ly nói rằng bài tập ở trường rất nhiều và nội dung đều rất khó, cô ấy cần dành nhiều thời gian hơn để ôn tập, nếu không sẽ không theo kịp.
"Vậy nên... Tuần này cô Đường tạm không về nhà trước."
“Trước?”