Cảnh Chương Đài.
Đây từng là hành cung của bậc đế vương với lối kiến trúc các đỉnh đài lầu các, có một vòng tường gạch cao dọc theo bên ngăn cách tất cả những bí mật bên trong với thế giới bên ngoài.
Chẳng biết là đang ở đâu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly bị đánh thức bởi sàn nhà lạnh như băng.
"Khụ... Khụ... Đây là đâu..."
Cô ôm đầu, gáy cô vô cùng đau đớn, ký ức như những mảnh vỡ vụn.
Căn phòng bị bịt kín hoàn toàn không có một cánh cửa sổ nào, thậm chí cô còn chẳng biết mình đã hôn mê bao lâu.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, thì một đống đồ trang trí lạnh như băng đập vào mắt cô.
Trong lúc cô chẳng hề hay biết, mấy ngày Tết kéo dài đằng đẵng, cô nhìn căn phòng căn phòng tân hôn với màu đỏ ngập tràn, bỗng tự đặt mình trong một khung cảnh lạnh lẽo như vậy, một cảm giác chênh lệch mạnh mẽ chợt nảy ra.
Giấc mộng càng dài thì khi tỉnh giấc càng thấy trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh giận thật rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chính là nhà tù tư nhân của Cảnh Chương Đài.
Đáng sợ tới nỗi khiến cô run rẩy.
Cô hơi tỉnh lại một chút, cô nhớ rằng mình đã bị lạc trong rừng cây của Cảnh Chương Đài.
Cảnh tuyết mịt mù, làn không khí trong lành mà lạnh lẽo, nó như một cái lồng giam, giam cầm cô trong tuyệt vọng.
Sau đó...
Uỳnh.
Một tiếng vang rất lớn.
Cánh cửa bị đá văng ra.
Đôi giày quân đội đáng sợ bước tới từ đằng xa.
Tiếng bước chân ngột ngạt và quen thuộc.
Dường như cơ thể cô cũng đã quen với cảm giác này từ lâu.
Cô như một con con thú nhỏ, sau khi bị thợ săn để mắt tới vài lần, thì mỗi một bộ phận trên cơ thể như đều bị thợ săn đánh dấu lên, nảy sinh những phản ứng với sự xuất hiện của anh.
Run rẩy, sợ hãi, và cả...
Nhạy cảm.
"Vật nhỏ, nghỉ khoẻ chưa?"
Người đàn ông ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngay khoảnh khắc giọng nói trầm ấm ập tới, cô lại quay về trong vòng tay anh.
Cô đang xốc xếch chật vật vô cùng, những sợi tóc xõa xuống, những bông tuyết vừa tan để lại những vết ướt nhỏ trên ngọn tóc.
Người đẹp thì dù có bừa bộn cũng vẫn đẹp, vừa vụn vỡ vừa mỏng manh, như thể chỉ một giây sau là sẽ hương tan ngọc nát. (*)
(*): Chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
Còn anh, vẫn uy nghiêm lạnh lùng như trước, không hề luống cuống chút nào.
Không nhanh không chậm, rồi anh sẽ bắt được con mồi không chịu nghe lời là cô ngay thôi.
Như đã có dự tính từ trước.
Tần Du thích đùa bỡn mọi thứ giữa những tiếng vỗ tay.
Bao gồm cả cô.
Từ khi sinh ra cô đã rất tuyệt, đẹp sắc sảo hiếm thấy, cho nên ngay cả Diệp Liên cũng bị cô lừa, cho rằng cô là một tác phẩm nghệ thuật rất dễ bị làm hỏng, dặn anh phải nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Nhưng thật ra không phải.
Cô là một khối thuỷ tinh nhỏ có góc cạnh, mỗi khi anh nắm chặt cô trong tay, thì sẽ bị những cạnh nhỏ sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay.
Đối với người thường thì rách da chảy máu đã là một vết thương đáng để kêu ca rồi.
Nhưng với người cầm quyền có chiến công hiển hách, bị mảnh thuỷ tinh nhỏ cắt vào lòng bàn tay...
Cùng lắm chỉ là một sự chọc ghẹo đau nhói mà thôi.
Trúc trắc, khác lạ.
Lát sau mới bắt đầu xuất hiện tình trạng bệnh đau buốt kích thích.
Anh mới ra ngoài có hai ngày, mà con mèo nhỏ