Sau đó vài ngày, cuối đông, không gió.
Sương mù trong thành phố vẫn luôn dày đặc, không thể tán đi, nhấn chìm toàn bộ không gian.
Đỗ Chuẩn và Đỗ Tịnh cũng đã rất lâu rồi không đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Ly co ro trong chiếc ghế nằm, nhấc lên một góc của tấm nệm, rồi lại nhìn qua chiếc bánh mì ở trên cái bàn dài.
Vì cân nhắc cho sự an toàn, tần suất của bọn họ không thể quá nhiều, trong thời gian trốn tránh đầy cô độc, đồ ăn mà cô ăn vẫn luôn là bánh mì.
Bánh mì không hẳn là quá ngon.
Cô cũng không biết là mình còn phải ăn nó đến bao lâu.
Còn phải trốn ở chỗ này đến lúc nào.
Mày hối hận không, Đường Ly?
Cô tự hỏi mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó lại lắc đầu.
Không hối hận.
Không khí trong căn phòng có hơi ngột ngạt, cô đứng dậy từ trên ghế nằm, đi mở cửa sổ.
Cửa sổ đã rất lâu rồi chưa từng mở ra, bây giờ bám rất nhiều bụi.
Không khí tươi mát tràn vào, cô lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
Thời tiết bên ngoài cũng không khác đám bụi này là mấy, mặc dù cửa sổ hướng về phía sát đường, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy rõ sự vật trên đường phố.
Là không nhìn rõ sao.
Đường Ly nhắm mắt lại, sau đó tay xoa lên mắt trái, hít một hơi thật sâu.
Là tình thế không thể nhìn thấu.
Trên đường, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có tiếng nổ động cơ của xe việt dã truyền đến.
Anh đang tìm cô.
Cô càng lúc càng mê mang, tại sao anh lại cố chấp muốn tìm cô như thế chứ.
Là do cô biết bí mật của anh, anh là người quyền cao chức trọng, nhưng có nhiều người còn biết được bí mật quan trọng hơn của anh…
Cô là vị hôn thê của anh, anh phải kết hôn rồi, nhưng vẫn còn rất nhiều người cô gái khác muốn gả cho anh…
Cho dù không bàn đến những thứ này, bây giờ anh cũng cần phải làm những chuyện quan trọng hơn.
Hàng năm vào lễ Nguyên tiêu, Cảnh Chương Đài sẽ luôn tổ chức một bữa tiệc, mở tiệc để chiêu đài các cán bộ cấp cao, tiện cho việc bàn bạc những chuyện lớn khẩn cấp.
Đường Ly nhớ kỹ về kế hoạch kia.
Nam Sa.
Đây có lẽ là chuyện lớn mà anh đang bận tâm.
Mấy ngày trước đây cô còn cùng Đỗ Chuẩn, Đỗ Tịnh đề cập qua, nếu như có sức lực mà nói, bọn họ có thể tìm ra được “Nam Sa” là ai.
Nếu có thể tìm được, có lẽ cũng sẽ có thêm trợ giúp.
Chỉ có điều, nếu dựa vào cái biệt danh như vậy để tìm người thì chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển cả, Đường Ly cảm nhận được hy vọng là không quá lớn, nên cũng chỉ suy nghĩ đến một chút rồi thôi.
Không khí tươi mát phả vào khuôn mặt cô, cô suy nghĩ miên man, chậm rãi thả hồn.
Cô nhớ tới thời điểm mới quen biết với anh em nhà họ Đỗ.
Đó là năm thứ hai mà cô và Tần Du đính hôn, cô đã mơ hồ cảm nhận được Tần Du là tên bại hoại, ấn tượng đối với anh cũng không còn tốt như lúc trước nữa.
Chính vào lúc này, anh em nhà họ Đỗ xuất hiện.
Đỗ Chuẩn đã lấy thân phận là học sinh của Đỗ Huân để liên lạc với cô, nói là bọn họ đang chuẩn bị một kế hoạch để đối phó với Tần Du.
Đồng thời, cũng nói cho cô biết