Bị côn thịt to lớn hung hăng cắm vào hoa huyệt mẫn cảm vô cùng, anh lấy tay đâm vào một cái, thịt mềm sung huyết căng nứt tê dại đau đớn.
Hoa huyệt Đường Ly cũng tê dại.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp cực kỳ, vẫn đang ở trong một nơi nghiêm túc như phòng làm việc, anh lại nói chuyện lẫn lộn việc công việc tư với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xưa nay anh sẽ không lẫn lộn việc công với việc tư.
Trước kia, khi cô tiến vào phòng làm việc, mọi cử động đều cực kì quy củ, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh trên ghế hoa hồng*, cố gắng không đi lại, không nhìn tới công văn của anh.
*Ghế hoa hồng là một trong những đồ nội thất truyền thống của Trung Quốc, thuộc dạng ghế bành phổ biến trong thời nhà Minh ở Trung Quốc.
Thi thoảng muốn sưu tập chứng cứ, cô mới cẩn thận lạ thường, từng li từng tí nhìn trộm một chút.
Hiện tại, anh lại ôm cô đến ngồi trên bàn làm việc.
Thân thể mềm mại được bao phủ tại trong đống văn kiện, cho đám sách mực không thú vị tăng thêm một hương vị quyến rũ của người đẹp.
"Nguyên nhân nổi sương mù là do những thứ kia." Anh thuận miệng nói vài câu: "Trong không khí, hàm lượng hơi nước gia tăng bão hòa, nhiệt lượng mặt đất giảm xuống, nhiệt độ làm lạnh, bức xạ, dòng chảy, đều là nguyên nhân."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người có học thức sâu xa, phần lớn đều ưa thích khoe khoang.
Giọng điệu của anh lại giống như không có ý muốn khoe khoang, nói chậm rãi qua loa.
Nếu như anh thật sự muốn khoe khoang, những thứ anh có thể lấy ra khoe khoang, làm sao chỉ dừng ở học thức được.
Người nắm giữ nhiều thứ, không phải là chuyện lớn gì.
Ngược lại là họ sẽ thèm muốn những thứ họ không có.
"Anh lại đi đến cục khí tượng để học những thứ này...?" Đường Ly nói không nên lời, mở miệng nói không rành mạch.
"Khi chỉ huy bộ đội." Anh cúi đầu giúp cô lau nơi riêng tư, động tác tỉ mỉ cẩn thận: "Trời sương mù cũng phải tác chiến."
Tác chiến.
Đường Ly run rẩy lông mi.
"Là… Nam Sa sao?"
Cô biết mình đã đi quá giới hạn, nhưng vẫn thử thăm dò hỏi thành câu.
Gần đây đúng là anh bề bộn nhiều việc, cả người cũng rơi vào một loại trạng thái căng thẳng.
Khẳng định không phải là bởi vì lòng nhân từ.
Lấy năng lực của anh, có lẽ cũng sẽ không để loại này đối thủ vào mắt.
Tuy rằng Đường Ly có lập trường của mình, nhưng vẫn không thể không thừa nhận điểm này.
"Trên biển nổi sương mù, đúng thật là sẽ gây bất lợi cho điều tra." Anh nói qua loa, giọng điệu có nhiều hơn mấy phần bất mãn và luật lệ: "Tôi đang hỏi em, không được nói sang chuyện khác."
"Tôi..." Đường Ly không đủ sức lực, nỉ non một chút.
Đương nhiên cô không rõ ràng anh hiểu biết về cô thế nào.
Thậm chí trước kia khi bị đưa trở về, cô cảm thấy anh vốn không biết trên thế giới có món điểm tâm ngọt là loại bánh ngọt Hải Đường này.
Mà đêm qua, cũng bởi vì thể lực cô chịu đựng hết nổi nên ngất xỉu, bỏ qua một câu nói nhỏ của anh.
"Thu Thu, lúc nào thì em sẽ thích tôi giống